THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 97

của cái chết, một số là hình ảnh chụp cận cảnh xác chết trước khi mổ. Tôi
thấy người nôn nao; bao giờ nhìn xác chết tôi cũng bị nôn nao.

– Báo cáo pháp y bao giờ mới xong? – Tôi hỏi và trả ảnh lại cho

DeLorca.

– Cuối tuần này, nhưng bây giờ tôi đã có thể cho cô biết kết luận sẽ ra

sao. Chết đuối vì tai nạn.

Cửa mở ra và DeWayne bước vào với gương mặt màu tro xám và hai

con mắt ẩm. Một bàn tay anh ta cầm một cái túi giấy màu nâu có chứa
những đồ đạc riêng tư của Gerard, tay kia vẫn còn lơ đảng cầm cái tách cà–
phê mà ban nãy anh ta đã mang theo. DeLorca giơ một tay ra để chia buồn.
DeWayne đặt tách cà–phê xuống và bắt tay ông. – Tôi xin thành thật chia
buồn, ông Curtis, – đại úy DeLorca nói.

DeWayne nhận câu nói đó bằng một cái gật đầu yếu ớt. Chúng tôi cảm

ơn DeLorca và lên đường quay về. Trong im lặng tuyệt đối, chúng tôi đi ô
tô qua khu Belvington Heights về Cam Đông và cũng không nói thêm một
lời nào nữa khi anh ta cho tôi xuống xe.

Trong nhà tôi không có ai. Bất giác tôi lại nghĩ tới Gerard. Trước đây

năm năm nó vào độ tuổi của Jamal. Tôi tự hỏi, liệu thời đó nó có giống con
trai tôi chút nào không. Liệu nó cũng trêu chọc mẹ nó, cũng chơi bóng rổ
và chẳng mơ mộng một điều gì khác ngoài những trò quậy phá được phép
làm vào tối thứ bảy? Thế nhưng mọi chuyện đã trệch ra khỏi đường ray từ
lúc nào? Năm năm, năm ngày, năm tiếng đồng hồ cũng có thể thay đổi một
cuộc đời. Chúng nó có máu mủ với nhau, nó và Jamal. Chúng nó là anh em
ruột. Một cơn lạnh chạy suốt người tôi, đâm sâu vào tận xương tủy, thấm
tới linh hồn.

Đang có một thiên thần bay qua mộ con!

Thời còn bé, bà tôi hay nói như thế mỗi khi tôi bị rùng mình. Câu nói

bao giờ cũng khiến tôi sợ không ít.

– Nhưng mà bà ơi, con đâu đã chết nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.