THIÊN THẦN HỘ MỆNH - Trang 262

Ông già này rất thính, Caine có thể cho điểm ông ta về điều đó. Ông

vênh váo đi vào trong phòng khách theo đúng nghĩa đen. Hai người đàn ông
vội vàng chạy lên phía trước, di chuyển những chướng ngại vật ra khỏi
đường đi của ông. Thêm hai người nữa cặp kè phía sau lưng, Caine nhận ra
hai người đó. Đó là Matthew và Jimbo. Gương mặt của cả hai người họ bị
bao phủ bởi những vết bầm tím mới toanh mà Caine đã gây ra khi anh tiến
hành một cuộc nói chuyện phiếm với họ mới đây.

“Trong này trở nên đông đúc khủng khiếp.” Caine nhận xét.

Jade kéo giật tay ra khỏi nắm tay của anh và vội vàng bước về phía

Black Harry. Cô lao vào trong vòng tay của ông và ôm ông thật chặt. Rồi
Caine nhìn thấy chiếc răng vàng của Harry. Khi ông mỉm cười với Jade,
một trong những chiếc răng cửa của ông phản chiếu ánh đèn sáng lấp lánh.

“Ôi, Bác Harry, con đã nhớ bác biết bao.” Cô thì thầm.

“Dĩ nhiên là con nhớ ta rồi.” Ông già càu nhàu. “Nhưng dù sao thì ta

cũng sẽ đánh con thật đau.” Ông thêm vào sau khi lại ôm cô vào lòng một
cách trìu mến. “Con có trở nên hoàn toàn ngớ ngẩn không thế, bé con? Ta
sẽ nghe hết từng mẩu một của câu chuyện hoang đường này, và rồi ra sẽ
đánh bật ánh sáng ban ngày ra khỏi con cho mà xem.”

“Bác Harry,” Jade nói bằng một giọng cố tình xoa dịu. “Con không định

làm bác bực mình.”

Harry khụt khịt mũi ầm ĩ. “Con không định để bác phát hiện ra, đó là

những gì con không định làm.” Ông cắt ngang, rồi cúi xuống và hôn ầm ĩ
lên đỉnh đầu cô.

“Thằng nhóc kia là Caine đúng không?” Ông hỏi, lác mắt nhìn với vẻ

dò hỏi.

“Chính anh ta.” Jade trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.