THIÊN THẦN HỘ MỆNH - Trang 339

Viên quản gia gật đầu, rồi quay người và bước ra khỏi phòng cùng với

Nathan đi bên cạnh. “Cụ thể hơn là chuyện thâm canh tăng vụ, thưa Tước
gia. Đó là thứ hay ho nhất tôi có thể nghĩ ra trong hoàn cảnh đó.”

“Họ không tin ông ấy.” Jade lẩm bẩm, nghe như thể cô đang thú nhận

một tội lỗi nghiêm trọng.

“Anh có thể tưởng tượng được là họ sẽ không tin.” Caine trả lời khô

khốc, và rồi anh nhận ra rằng đột nhiên trông cô như sắp sửa òa lên khóc.

“Điều đó làm em buồn phiền ư, Jade?”

“Không, chuyện đó không làm em buồn phiền.” Cô kêu lên, cảm thấy

vô cùng tức giận với anh làm cô thậm chí không thể nghĩ ra một câu mắng
mỏ nào phù hợp. “Em sẽ lên phòng mình.” Cô khẽ nói. “Em cần một vài
phút riêng tư.”

Cô không đề cập gì đến chuyện cô sẽ gói ghém hành lý, biết chắc rằng

Caine hay Nathan sẽ cố gắng chặn cô lại. Cô đơn giản chỉ là không sẵn sàng
cho một vụ chạm trán khác.

Không hề có một lời bóng gió về chuyện chia tay, Jade quay người và

vội vàng bước ra khỏi phòng. Chúa ơi, sao mà cô muốn òa lên khóc thế
chứ. Cô không thể, dĩ nhiên rồi, cho đến sau khi cô hoàn thành một cuộc
nói chuyện dài với bác cô. Harry cần phải hiểu. Cô không muốn ông lo lắng
về cô.

Cô tìm thấy Harry trong phòng ăn, đang cẩn thận ngắm nghía bộ sưu tập

đồ bạc. Ông nhét một chiếc nĩa trong thắt lưng của mình khi nghe thấy tiếng
cô gọi ông, rồi quay lại và mỉm cười với cô. “Ta sẽ đem hết đám đồ bằng
bạc này theo, bé con. Caine sẽ muốn ta có chúng trong bộ sưu tập của ta.”

“Vâng.” Cô trả lời. “Con chắc là anh ta sẽ muốn bác có chúng. Bác à,

con cần nói chuyện riêng với bác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.