THIÊN THẦN HỘ MỆNH - Trang 420

“Một bông hồng.” Anh khẽ nói, rồi cúi xuống và hôn lên trán cô. “Tình

yêu của anh, hãy lên trên lầu vài phút đi.”

Sự khẩn cấp trong giọng nói của anh cùng với vẻ mặt anh làm cô như

không thể thở được. “Chúng ta không thể.” Cô thì thầm. “Chúng ta có
khách, và chúng ta phải đi London nữa.”

Caine thở dài thườn thượt. “Vậy thì đừng có nhìn anh như thế nữa.”

“Như thế nào?”

“Như là em cũng muốn lên lầu ấy.” Anh gầm gừ.

Cô mỉm cười. “Nhưng em thực sự muốn lên lầu mà.”

Thế rồi anh hôn cô, giống như cái cách mà anh muốn, sử dụng lưỡi của

mình trong trò chơi tình ái gợi cảm, giả vờ trong một khoảnh khắc như thể
họ thực sự chỉ có một mình. Cô rũ người xuống như lá rau diếp khi anh
ngẩng đầu lên, Chúa ơi, sao mà anh yêu cái cách cô hưởng ứng lại anh đến
thế chứ.

Rồi anh nhớ lại lời hứa mà cô đã nói với vị mục sư. “Jade, không phải là

em có điều gì đó muốn nói với anh hay sao?” Anh dịu dàng thúc giục khi vẻ
mặt đờ đẫn của cô đã bắt đầu dịu đi.

“Vâng,” Cô thì thầm, “Em muốn nói với anh rằng em đã đưa cho

Nathan một bông hồng trắng.”

Cô trông vô cùng chân thật, anh biết rằng cô không đùa giỡn với anh lúc

này, vì thế anh quyết định là sẽ phải chờ cho đến khi họ chỉ còn lại một
mình rồi anh mới kì kèo cô bắt cô phải thừa nhận là cô yêu anh. Khỉ thật,
anh cần phải nghe cô nói lên điều đó.

“Anh có hiểu tầm quan trọng của điều đó không, Caine?”

Anh lắc đầu. “Em đã trao tên của mình cho anh ấy.” Cô giải thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.