THIÊN THẦN HỘ MỆNH - Trang 48

ngay phía trước anh để anh có thể bọc hậu cho cô bằng tấm lưng rộng của
mình. Vài tiếng súng nữa vang lên. Jade có thể nghe thấy tiếng rầm rập của
những kẻ đang đuổi theo, nghe giống như là tiếng một bầy ngựa hoang
đang sắp sửa giày xéo qua hai người họ.

Jade nhanh chóng mất ý niệm về nơi chốn, nhưng Caine dường như biết

rõ đường đi quanh khu vực này. Anh kéo cô chạy xuyên qua những con
hẻm như mê cung và những con đường phía sau, cho đến khi cô cảm thấy
cảm giác nhói đau ở bên hông mình và gần như không thể thở được nữa.
Khi cô loạng choạng ngã vào người anh, anh liền bế cô lên mà không hề
khựng lại một chút nào.

Anh vẫn tiếp tục rảo bước miệt mài rất lâu sau khi những âm thanh đuổi

theo đã biến mất. Khi họ ra đến giữa cây cầu cũ kỹ bắc ngang qua sông
Thames, anh mới chịu dừng lại để nghỉ.

Caine tựa người vào thành cầu lung lay yếu ớt, ôm cô sát vào người.

“Chúng đã đến rất gần. Mẹ kiếp, tối nay bản năng của tôi đã không làm
việc. Tôi không hề phát hiện ra khi chúng tới gần.”

Giọng anh nghe không có vẻ gì hổn hển khi anh thốt lên câu nói đó. Cô

cảm thấy sửng sốt vì khả năng chịu đựng của anh. Vì sao ư? Lúc này tim cô
vẫn đập thình thịch vì kiệt sức. “Anh thường chạy xuyên qua các ngõ ngách
rất nhiều, đúng không Caine?” Cô hỏi.

Anh nghĩ rằng đó là một câu hỏi kỳ quặc. “Không, sao cô lại hỏi thế?”

“Anh không có vẻ gì là hụt hơi cả.” Cô trả lời. “Và chúng ta cũng không

hề chạy vào một con ngõ cụt nào cả. Anh thực sự biết tất cả các ngóc ngách
trong thành phố, đúng không?”

“Tôi đoán thế.” Anh nhún vai trả lời làm cô gần như ngã văng qua thành

cầu. Cô vội vòng tay quanh cổ anh và níu chặt ở đó, rồi cô nhận ra rằng anh
vẫn đang ôm cô trong vòng tay của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.