THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 228

- Không mời anh vào à? – Hà Duy đứng dựa vào cửa, cười nhăn nhở nói.
- À vâng... anh vào đi.
Đạm Ngọc vội nói. Không hiểu vì sao mấy hôm nay nàng bỗng có cảm giác
bồi hồi pha lẫn tủi thân, nhìn thấy Hà Duy, tất cả điều đó bỗng bùng ra
ngoài, nàng bỗng thấy mắt ươn ướt.
Đạm Ngọc không muốn Hà Duy thấy rõ được lòng mình, nàng cố giấu mặt
đi, lấy cớ pha cà phê để ra chỗ khác lau khô nước mắt.
Không biết có phải là do có tật giật mình hay không, nhưng nàng cứ cảm
thấy hình như ánh mắt của hà Duy chĩa vào chỗ đó của mình. Nhớ lại cảm
giác một mình trong phòng phẫu thuật, nàng bỗng thấy hơi ngượng ngùng
bối rối.
- Là gái trinh rồi chứ? – Hà Duy ngẫu hứng hỏi.
Đạm Ngọc tức giận trừng mắt nhìn anh ta, nhưng khuôn mặt theo phản xạ
tự nhiên bỗng đỏ hồng lên.
Một không gian im lặng bao trùm. Hà Duy chăm chú nhìn cốc cà phê, như
thể vừa đánh mất cái gì trong đó. Đạm Ngọc ôm một chiếc gối trên sa-lông,
nấp sau đó cố trốn không dám đối mặt với sự trầm lặng của Hà Duy. Làn
khói nhẹ tỏa ra từ cốc cà phê thơm phức, Hà Duy nhấp một ngụm liếc sang
Đạm Ngọc. Nàng vẫn thanh khiết như thế, vẫn giống thiên thần như thế,
đôi mắt vẫn trong veo, mái tóc mềm mại ánh lên một vòng hào quang màu
vàng chanh nhạt, ở chỗ tiếp xúc với bờ vai, nó nhẹ uốn thành một đường
cong mềm mại.
Hà Duy thở dài, phá vỡ bầu không khí im lặng, câu đầu tiên anh nói suýt
làm Đạm Ngọc khóc òa lên:
- Em dạo này thế nào?
Người yêu xưa hỏi nàng dạo này sống thế nào, giọng nói tràn ngập sự quan
tâm dịu dàng nhưng cũng đầy bối rối. Làm sao Đạm Ngọc có thể nói nàng
dạo này rất không tốt? Lúc này trong nàng chợt bùng lên niềm khao khát
được nhào đến bên anh, được dựa vào vai anh mà khóc to lên như một đứa
trẻ.
Nhưng Đạm Ngọc kìm được mình lại, nàng thản nhiên:
- Cũng được. Còn anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.