THIẾT CỐC MÔN - Trang 109

Không đợi cho Văn Đồng nói dứt, thiếu niên bỗng khẽ cười nhìn chàng ôn
tồn nói :
Sự phán đoán của huynh đài có lẽ hơi quá đáng, đệ có thể nói rõ cho huynh
nghe, đệ không từng quen biết với họ, cũng không có gì thù oán, lúc nãy
thỉnh giáo huynh tuy có dụng ý riêng, song chẳng liên quan gì đến việc này
cả, huynh đài xin cứ yên tâm.
Văn Đồng như bán tín bán nghi nói :
- Các hạ bảo không thù oán gì với họ, tại sao nỡ ra tay ác độc đến thế?
Mặt của thiếu niên bỗng biến sắc, đôi mắt nhìn Văn Đồng lạnh lùng rồi đột
nhiên bật cười :
- Vậy chớ thủ pháp của huynh đài đâu có hiền gì?
Rồi chàng nghiêm nghị tiếp :
- Xuyên Tây tam độc tiếng ác vang dậy, hơn nữa hôm nay đến đây đã chứa
sẵn một ác ý, tiểu đệ ra tay có hơi ác độc, nhưng cũng chẳng qua là muốn
diệt ác cứu nguy ấy thôi.
Lời lẽ cùng luận điệu hợp lý thành thật khiến cho Văn Đồng không biết bắt
bẻ làm sao nữa.
Nhưng quan niệm của Văn Đồng, không vì thế mà phải dẹp đi, trái lại thần
sắc biến đổi của đối phương càng khiến cho chàng nghi ngờ thêm nữa.
Người này đã ẩn núp bên trong chứng kiến trận đấu giữa chàng với “Thiên
Huỳnh giáo” sau lại thỉnh giáo võ công nhận ra sư môn truyệt học của
chàng rồi giả vờ không biết hỏi. Lại nữa võ công của thiếu niên này hơn
bọn Xuyên Tây tam độc rất xa lại không đấu mà trốn chạy, giờ lại ra tay
giết sạch?
Văn Đồng càng nghĩ càng cảm thấy thiếu niên này có nhiều việc mâu
thuẫn, thế nào cũng có điều gì bí mật chứ chẳng sai, chưa biết chừng lại
liên quan đến mình nữa.
Nghĩ thế, chàng lại đưa tay giải huyệt cho cụ già. Cụ ta vừa mở mắt, thấy
mình đang nằm trong tay địch thủ, liền nhắm ngay mắt lại chẳng nói chẳng
rằng.
Văn Đồng lớn tiếng :
- Mở mắt ra trả lời mấy câu hỏi của bổn thiếu gia đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.