THIẾT CỐC MÔN - Trang 18

Tử cũng đã tới sao? Nhưng...
Càn Khôn Thủ như kẻ điên cuồng, vừa kêu rống vừa tung mình nhảy lên
cao, một luồng thanh quang chói mắt vun vút đâm xả vào bọn sáu người.
Các thuộc hạ của Thiết Cốc môn cũng đã đồng thanh hè lên một tiếng tuốt
kiếm xông vào vây quanh sáu người, giờ đây nơi trang viện đã trở thành
một cuộc hỗn loạn tứ bề...
Đồng nhi nãy giờ trốn ẩn vào bên đại thính nhìn xem cuộc đấu một cách
say mê đến khi khói ngạc xông vào cậu mới nhớ ra là trang viên đang bị lửa
đốt, vội vã cắm đầu chạy về phòng. Giữa đường bỗng có một bàn tay chụp
lấy vai cậu nắm lại, tiếng nói của Hàn đại thúc khẽ vang lên :
- Đồng nhi, chớ nên chạy bậy, mẹ cháu đang cho người tìm cháu khắp nơi.
Mau theo đại thúc đi gặp mẹ cháu.
Đồng nhi định vùng vẫy, nhưng nghe nói đến mẹ đang tìm mình, sực nhớ
lại và tự trách thầm “Sao ta có thể quên mất mẹ ta rồi” nên cậu ngoan
ngoãn theo Hàn đại thúc chạy về hướng hậu viện, dọc đường tiếng kêu la
thảm thiết vang lên, vòm lửa sáng hừng trời.
Đồng nhi thấy mẹ cậu đang từ trong chái viện chạy ra, đầu tóc rối bù, áo
quần lam lũ, vừa mừng vừa tủi, cậu liền nhào vào lòng mẹ khóc gọi :
- Mẹ!
Thiếu phụ nhìn thấy đứa con yêu được bình yên vô sự vui mừng đến chạy
nước mắt, khẽ siết cậu vào lòng âu yếm :
- Đồng nhi! Con ngoan của mẹ...
Mặt Đồng nhi đầy lệ, ngước lên nhìn mẹ nói :
- Mẹ! Cha đang ở phía trước...
Hàn đại thúc trông thấy từ phía trang viên bị lửa đốt cháy rụi vội giục :
- Quỳnh cô, toàn trang bị cháy hết, kẻ địch có đến mấy mươi, giờ không
chạy sợ e không còn kịp nữa.
Thiếu phụ cúi đầu nhì đứa con, giọng bi thảm nói :
- Hàn đại ca, huynh bế Đồng nhi chạy trước tôi đi xem Trang chủ...
Đồng nhi nghe nói nhìn mẹ khóc :
- Không! Đồng nhi theo mẹ đi xem cha giết địch!
Hàn đại thúc lên tiếng :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.