THIẾT CỐC MÔN - Trang 207

miễn nói chuyện với nhau.
Văn Đồng liền tươi cười :
- Nếu cô nương không còn ù lì nữa tự nhiên tại hạ đâu có thế, giờ đây cô
nương đã biết tại hạ tức Vũ Văn Đồng vậy thì cô nương tôn tánh đại danh,
cũng nên cho tại hạ biết chứ?
Thiếu nữ cười hỏi :
- Đó là vấn để mà chàng muốn hỏi thiếp sao?
- Không! Vấn đề còn ở sau!
Thiếu nữ đưa mắt liếc sang Thiên Nam kiếm khách đang đứng bên xui tay
hầu, bỗng nhiên mặt nàng ửng đỏ ra dáng thẹn thùng khẽ nói :
- Tên của thiếp xưa nay chưa từng có một người đàn ông nào biết qua,
chàng không được nói cho kẻ khác biết đấy!
Văn Đồng gật đầu :
- Tại hạ xin vâng theo ý của cô nương.
Thiếu nữ đứng trù trừ giây lâu mới bắt đầu nói :
- Thiếp gọi... Mộ Dung Uyển Mỹ!
Đọan nàng ngước lên nhìn chàng cười nói :
- Rồi đấy, chàng còn việc gì nữa cứ hỏi đi.
Văn Đồng tươi cười cung tay thi lễ :
- Cô nương tên cũng như người, mỹ lệ tuyệt phàm...
Nói đến đây bỗng nhiên chàng im bặt quay mặt vào rừng lạnh lùng hỏi :
- Kẻ nào cả gan dám rình nghe lén?
Lời vừa dứt thì trong rừng lập tức có giọng trong trẻo phát ra :
- Xin lỗi, đã làm rộn đến sự hứng thú của Vũ Văn đại hiệp hai người nói gì
tôi không hơi nào nghe đâu mà sợ!
Lời nói trong trẻo như tiếng chuông ngân nhưng bao hàm một ý nghĩa khó
hiểu, hình như soi bói cũng tợ ghen tuông, chỉ trừ Văn Đồng là người trong
cuộc ra kẻ ngoài không thể nào hiểu nổi.
Vì, theo lời nói này thì chỉ có một người mới nói ra được người ấy chính là
người mà từ lâu đã khiến cho Văn Đồng lo lắng, trông mong chính là Cát
Thanh Sương.
Trong tình cảnh này... Nàng lại nói thế... Có lẽ... chàng đứng trân trân một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.