của mình. Nàng đáp trả Laurent bằng vòng tay ghì chặt, quyết bùng cháy
lên dưới những cái vuốt ve của người đàn ông này hoặc để tìm trong nàng
một sự khuây khoả.
Và họ siết chặt nhau trong một nụ hôn ghê gớm. Niềm đau và sự sợ hãi
thay thế cho ham muốn. Khi chân tay họ sát vào nhau, họ tưởng như đang
rơi vào một lò lửa. Họ bật lên tiếng kêu và ôm chặt lấy nhau hơn nữa để
không chừa khoảng trống giữa thân xác họ cho kẻ chêt trôi. Và họ luôn
luôn cảm thấy mớ xác rữa của Camille lúc nhúc ghê tởm giữa họ, làm lạnh
giá đâu đó trên da họ, trong khi phần còn lại của cơ thể họ cháy bỏng.
Những nụ hôn man rợ khiếp đảm. Thérèse lấy môi tìm vết cắn của Camille
trên chiếc cổ sưng phồng và cứng đờ của Laurent và điên cuồng dán chặt
vào đó. Ở đó vết thương sống động, nếu thương tích này lành lặn, những kẻ
giết người sẽ ngủ bình yên. Thiếu phụ hiểu điều đó, nàng cố nung đốt chỗ
đau dưới ngọn lửa hừng hực của mơn trớn. Nhưng nàng chỉ bỏng cháy môi
mình, và Laurent thô bạo đẩy nàng ra, trong khi bật ra tiếng rên khàn đục,
hắn thấy như bị một thanh sắt cháy đỏ vào cổ. Thérèse điên lên, lại vùng
tới, muốn hôn thêm vết thương, nàng cảm thấy một niềm khoái lạc chua
chát được đặt môi lên chỗ da mà Camille đã cắm phập răng vào. Trong một
thoáng, nàng có ý nghĩ cắn vào chỗ đó của chồng, rứt ra một mẩu thịt lớn,
tạo thêm một vết thương mới, sâu hơn để lấy đi dấu vết của người cũ. nàng
nhủ thầm rồi mình sẽ không tái mặt nữa khi nhìn dấu ấn hàm răng của
chính mình. Nhưng Laurent che chở cổ hắn trước những cái hôn kia, hắn
cảm thấy đau rát giày vò quá thể, lại đẩy nàng ra mỗi khi môi nàng vươn
tới. Họ cứ thế hào hển chống chọi nhau, đánh vật nhau trong nỗi kinh
hoàng của sự âu yếm.
Họ thấy rõ mình chỉ làm tăng thêm nỗi đau đớn mà thôi. Họ đã hoài công
nghiền nát nhau trong vòng tay ôm ghì kinh khiếp, họ kêu la đau khổ, họ tự
thiêu đốt và bầm giập, nhưng họ không thể làm dịu đi những sợi thần kinh
sợ hãi. Mỗi sự ôm hôn chỉ làm tăng thêm cường độ của sự ghê tởm. Trong