THIẾU PHỤ ĐAM MÊ - Trang 152

đĩa. Thế rồi nàng bắt tay vào việc bếp núc, chuẩn bị bữa ăn. Trong bữa ăn,
bà Raquin phiền muộn thấy nàng lúc nào cũng đứng lên đi lấy thức ăn, bà
xúc động và phật ý trước sự bận bịu mà đứa cháu gái phô bày, bà la rầy
nàng, và Thérèse trả lời là cần phải tiết kiệm. Sau bữa ăn, thiếu phụ thay áo
và cuối cùng quyết định ra tiếp người cô ở sau quầy hàng. Ở đó, nàng gà
gật ngủ, mệt nhoài bởi thức đêm, nàng lịm người đi, chịu thua sự đờ đẫn
khoái cảm xâm chiếm lấy người, ngay từ lúc nàng ngồi xuống. Nàng chỉ ở
trạng thái thiu thiu nhẹ nhàng, đầy ắp sự quyến rũ mơ hồ, nó làm dịu thần
kinh của nàng. Ý nghĩ về Camille tna biến, nàng tận hưởng sự thư thái sâu
xa của người bệnh đột nhiên thấy cơn đau rời bỏ mình. Nàng cảm thấy da
thịt mềm ra, đầu óc thoải mái, nàng chìm vào một thứ trống rỗng ấm áp và
lại sức. không có vài thời khắc yên tĩnh này, cơ thể nàng chắc vỡ tung dưới
sức căng thẳng của hệ thần kinh, nàng lấy ở đó những sức lực cần thiết để
tiếp tục đau đớn và sợ hãi trong đêm kế tiếp. Vả lại, nàng không ngủ là
mấy, chỉ hơi khép mí mắt, đắm mình vào tận cùng một giấc mơ bình yên.
Khi một bà khách bước vào, nàng mở mắt ra, bán một món hàng dăm ba xu
theo yêu cầu rồi lại chìm vào cơn mơ mộng bềnh bồng. Nàng trải qua như
thế ba hay bốn giờ, hoàn toàn hạnh phúc, trả lời nhát gừng với người cô,
với niềm vui sướng thật sự thả mình vào cảnh hư không, gạt bỏ suy nghĩ và
chìm đắm vào chính mình. Chỉ thỉnh thoảng nàng mới liếc nhìn ra ngõ, cảm
thấy dễ chịu hơn cả bởi thời tiết âm u lúc tối trời, và nàng che giấu nỗi chán
chường trong bóng tối. Ngõ ẩm ướt, nhơ nhớp, qua lại đám người nghèo
khổ sũng ướt, với những chiếc dù rỏ nước xuống mặt đá lát, nàng thấy
giống như lối đi của một nơi hắc ám, một thứ hành lang dơ bẩn và hung
hiểm mà không ai tìm đến và quấy rối nàng. Đôi lúc, khi nhìn những tia
sáng nhợt nhạt kéo thành vật chung quanh người, ngửi thấy mùi ẩm thấp
hăng hăng, nàng tưởng như mình vừa bị chôn sống, nàng tin rằng mình
đang nằm trong lòng đất, tận đáy sâu của một hố chung nhung nhúc người
chết. Và ý nghĩ ấy an ủi nàng, làm dịu lòng nàng. Nàng nhủ thầm giờ thì
nàng yên ổn, rằng nàng sắp chết, và nàng không còn đau khổ nữa. có những
lần khác , nàng phải căng mắt ra. Suzanne đến chơi với nàng, và ngồi thêu
thùa bên cạnh nàng suốt buổi xế chiều. Người vợ của Olivier với gương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.