THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 100

họp, đến đứng trước mặt Lale. “Tôi là Joel.”

“Cảm ơn Joel. Mừng anh về đội tôi. Tôi cần thêm chín người nữa. Các

anh có mất mát gì đâu cơ chứ? Đây là cơ hội duy nhất để các anh vật lộn với
bọn khốn ấy mà chẳng bị định tội gì.”

“Tôi biết một gã ở Khu 15 từng chơi cho đội tuyển quốc gia Hungary.

Nếu anh muốn, tôi sẽ hỏi hắn,” một người tù khác lên tiếng.

“Thế còn anh?” Lale hỏi.
“Ừ, được chứ. Tôi cũng tên Joel. Tôi sẽ hỏi quanh xem có kiếm thêm

được ai không. Bọn mình có dịp nào để luyện tập trước Chủ nhật không?”

“Chơi bóng đá và còn có khiếu hài hước nữa chứ – tôi thích anh bạn này

rồi đấy. Ngày mai tôi sẽ quay lại xem các anh thế nào rồi. Cảm ơn anh, Joel
Bự.” Lale nhìn về phía Joel kia. “Không có ý làm mất lòng đâu nhé.”

“Không sao đâu,” Joel Nhỏ đáp.
Lale lấy bánh mì và xúc xích trong túi ra đặt lên một chiếc giường gần đó.

Trên đường rời đi, anh nhìn hai người trong đám đàn ông chia đồ ăn. Mỗi
người bẻ phần ăn của mình thành những miếng vừa ăn và phát ra cho mọi
người. Không chen lấn, không tranh giành, một cảnh phân phát thực phẩm
cứu trợ thật trật tự. Anh nghe lỏm một người nói, “Joel Bự này, anh nhận
phần của tôi đi – anh sẽ cần thêm năng lượng đấy.” Lale mỉm cười. Một
ngày bắt đầu thật tệ nhưng lại kết thúc bằng nghĩa cử hào hiệp của một
người đàn ông đang chết đói.

Ngày thi đấu đã đến. Lale đi vào sân trại chính và thấy bọn SS đang kẻ một
hình màu trắng không giống hình chữ nhật cho lắm. Anh nghe gọi tên mình
và nhận ra đội của anh đã tập trung. Anh nhập hội với họ.

“Này, Lale, tôi đã gom được mười bốn cầu thủ, tính cả anh và tôi – vài

người dự bị, nhỡ đâu có ai bị ngã,” Joel Bự tự hào khoe với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.