THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 108

Mengele quay qua một y tá cạnh đó. “Lấy cho cô gái trẻ xinh đẹp này một

cái chăn đi.”

Quay trở lại với cô gái, ông ta nói, “Ta sẽ chăm sóc cô cẩn thận.”
Cô gái được đưa tới phía Lale. Lale cúi đầu và chuẩn bị vào nhịp xăm

những con số được cô y tá đưa cho anh.

Xong việc, Lale rời tòa nhà và lại nhìn vào khu vực rào kín. Trống trơn.

Lale quỵ xuống nôn khan. Anh không có gì trong bụng để nôn ra; thứ dung
dịch duy nhất trong cơ thể anh bây giờ là nước mắt.

Đêm đó, Gita về khu nhà và biết được có thêm vài người mới đến. Các cư
dân cũ nhìn những người mới đến với ánh mắt oán giận. Họ không muốn
phải kể về những nỗi kinh hoàng bao trùm nơi đây hay chia sẻ phần ăn của
họ.

“Gita. Có phải cháu đấy không, Gita?” một giọng nói yếu ớt cất lên.
Gita tiến lại gần nhóm phụ nữ, nhiều người trong số họ có vẻ đã đứng

tuổi. Ít khi thấy phụ nữ lớn tuổi ở Birkenau bởi đây là nơi của các cô gái có
khả năng lao động. Một phụ nữ bước tới, giơ hai tay ra. “Gita, bác đây, bác
hàng xóm Hilda Goldstein của cháu đây.”

Gita nhìn chăm chăm và đột nhiên nhận ra người hàng xóm của cô ở quê

nhà Vranov nad Topľou, xanh xao gầy gò hơn lần trước Gita gặp.

Bao nhiêu kỷ niệm ùa về trong Gita, mùi hương, chất liệu và những mảnh

quá khứ loang loáng ngưỡng cửa quen thuộc, món xúp gà thơm lừng, bánh
xà phòng nứt nẻ cạnh bồn rửa trong bếp, những giọng nói hạnh phúc vào
những đêm hè ấm áp, vòng tay của mẹ cô.

“Bác Goldstein…” Gita tiến lại gần, siết chặt tay người phụ nữ. “Họ cũng

bắt bác sao.”

Người phụ nữ gật đầu. “Khoảng một tuần trước chúng bắt hết mọi người.

Bác bị tách khỏi những người khác và cho lên tàu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.