THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 117

Mặt Lale nóng bừng. “Được chứ. Rất vui được đón cậu quay trở lại –

nhưng chỉ khi nào cậu hồi phục sức khỏe đã,” anh bảo. “Sao cậu không về
phòng tôi nhỉ? Nếu có ai trong đám người Digan đó ngăn cậu lại thì cứ nói
cậu là bạn tôi và tôi bảo cậu đến đó. Cậu sẽ thấy đồ dự trữ dưới giường của
tôi. Làm xong việc ở đây, tôi sẽ gặp lại cậu.”

Một viên SS cấp cao tiến lại.
“Giờ đi đi, nhanh lên.”
“Hiện tại thì em không đi nhanh được.”
“Tôi rất tiếc.”
“Không sao đâu. Em đi đây. Hẹn gặp lại anh sau.”
Viên sĩ quan nhìn Leon bỏ đi và quay lại với công việc nãy giờ hắn đang

làm: quyết định ai sống ai chết.

Hôm sau, Lale trình diện tại văn phòng hành chính và được biết anh được
nghỉ một ngày. Không có chuyến xe nào đến Auschwitz hay Birkenau cả và
cũng không có yêu cầu trợ giúp gì từ bác sĩ. Anh dành cả buổi sáng ở bên
Leon. Anh hối lộ kapo cũ của mình ở Khu 7 để đưa Leon vào, ngầm hiểu
rằng khi nào bình phục cậu sẽ làm việc cho anh. Anh cho cậu phần thức ăn
anh định đưa cho mấy người bạn Digan và Gita để phân phát cho mọi người.

Khi Lale chuẩn bị chia tay Leon thì Baretski gọi anh. “Mày đã đi đâu thế,

Thợ Xăm? Tao tìm mày mãi.”

“Tôi nghe báo là hôm nay tôi được nghỉ.”
“Ờ, giờ thì khỏi nghỉ. Đi nào, ta có việc đấy.”
“Đợi tôi đi lấy cặp đã.”
“Việc này không cần mày mang đồ nghề đâu. Đi nào.”
Lale vội vàng theo sau Baretski. Họ đi về phía một trong những lò thiêu.
Anh bắt kịp hắn. “Chúng ta đi đâu thế?”
“Mày lo lắng à?” Baretski cười ha hả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.