THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 157

“Để tớ suy nghĩ đã,” Cilka bảo.
“Anh ấy còn sống. Người yêu của tớ còn sống.” Gita nhắc lại.

Đêm đó, Cilka nằm trong vòng tay Schwarzhuber. Cô biết hắn chưa ngủ. Cô
mở miệng định nói nhưng rồi lại phải im lặng khi hắn rút cánh tay từ dưới
người cô ra.

“Ông không sao chứ?” cô ngập ngừng hỏi, sợ hắn sẽ nghi ngờ một câu

thân mật như thế.

“Ờ.”
Giọng hắn có một vẻ dịu dàng mà cô chưa từng nghe thấy bao giờ. Được

tiếp thêm dũng khí, Cilka dấn tới. “Em chưa bao giờ từ chối ông điều gì,
đúng không? Và trước đây em cũng chưa bao giờ hỏi xin ông điều gì phải
không?” cô ngập ngừng bảo.

“Đúng thế,” hắn trả lời.
“Em có thể xin ông một việc được không?”

Hôm sau, Lale đã sống sót được qua ngày. Anh hoàn thành bổn phận, giúp
mang một trong những người bị giết về trại. Anh ghét chính mình vì chỉ
nghĩ tới nỗi đau việc đó gây ra cho anh chứ chẳng màng thương tiếc người
đã chết. Chuyện gì xảy ra với mình thế nhỉ? Từng chút một, cơn đau trên hai
vai dường như níu anh xuống. Cố lên, cố lên.

Khi họ về tới trại, Lale để ý thấy hai người đứng ngay trước hàng rào

phân chia tù nhân khỏi khu vực dành cho nhân viên. Cilka bé nhỏ đứng cạnh
Chỉ huy trưởng Schwarzhuber. Một lính gác đứng cùng phía bên này hàng
rào với Lale đang nói chuyện với họ. Lale dừng lại, lơi tay khỏi xác chết
khiến người tù khênh đầu kia loạng choạng rồi ngã xuống. Lale nhìn Cilka,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.