THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 16

ngã khuỵu và bị đánh đập cho tới khi đứng dậy. Nếu không đứng lên được,
họ sẽ bị bắn chết.

Lale cố gắng kéo lớp đồng phục ướt sũng nặng nề cho đỡ dính vào da. Nó

chà xát làm trầy da còn mùi len ướt và bùn đất như mang anh về lại con tàu
chở súc vật đó. Lale ngẩng mặt lên trời cố nuốt lấy nuốt để mấy giọt mưa.
Vị ngọt đó là thứ tuyệt vời nhất anh có được từ mấy hôm nay, thứ duy nhất
anh có được từ mấy ngày nay, cơn khát trộn lẫn với sự kiệt quệ khiến anh
hoa mắt. Anh nuốt những giọt nước mưa. Chụm hai bàn tay lại và xì xụp
húp như điên. Xa xa, anh thấy đèn pha vây lấy một khu vực rộng lớn. Trong
trạng thái nửa mê nửa tỉnh, anh tưởng như chúng là những ngọn đèn hiệu,
lấp lánh nhảy nhót trong mưa đưa đường dẫn lối cho anh về nhà. Mời gọi:
Đến đây nào. Ta sẽ cho cậu nơi trú ẩn, hơi ấm và đồ ăn thức uống. Cứ đi
tiếp đi!
Nhưng khi anh bước qua cánh cổng, những ánh đèn đó không còn
gửi thông điệp nào nữa, chẳng trao đổi hay hứa hẹn sẽ mang đến tự do nếu
anh làm việc chăm chỉ. Lale nhận ra cái ảo ảnh lấp lánh đó đã biến mất. Anh
đang ở trong một nhà tù khác.

Bên kia mảnh sân, khuất trong bóng đêm, là một khu phức hợp khác. Trên

đỉnh hàng rào có chăng dây thép gai. Nhìn lên các đài quan sát, Lale thấy
quân SS đang chĩa súng trường về hướng mình. Sét đánh trúng một hàng rào
cạnh đó. Hàng rào có điện. Tiếng sấm không đủ lớn để át được tiếng súng,
một người nữa ngã xuống.

“Chúng ta đến nơi rồi.”
Lale quay qua thấy Aron đang chen lấn tiến tới phía anh. Ướt sũng, bẩn

thỉu. Nhưng còn sống.

“Ừ, có vẻ như chúng ta đã về nhà. Trông cậu ghê quá.”
“Chẳng qua là anh không tự nhìn thấy mình thôi. Cứ xem em như tấm

gương đi.”

“Thôi, cảm ơn.”
“Giờ sẽ có chuyện gì nhỉ?” Aron hỏi, giọng như con nít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.