THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 18

vừa thầm thì nói chuyện với nhau. Từ phía cuối tòa nhà, Lale thấy hai viên
SS đang đi đến trong bóng tối lờ mờ, vừa hút thuốc vừa cười, súng lủng lẳng
trên lưng. Đèn pha bên ngoài doanh trại sáng lập lòe chiếu vào mấy bóng
người lòa nhòa và Lale không nghe ra họ đang nói gì. Bàng quang anh căng
cứng nhưng anh vẫn trù trừ.

Hai tên lính đồng loạt búng điếu thuốc vào không trung, quơ súng và bóp

cò. Xác của ba người đang đại tiện bị vứt xuống mương. Lale nín thở. Anh
ép sát người vào tòa nhà khi hai tên lính đi ngang qua. Anh thoáng thấy hình
dáng một tên – một thằng bé, chỉ là một thằng nhãi ranh.

Khi bọn chúng đã mất hút vào bóng đêm, Lale lập một lời thề với chính

mình. Mình sẽ sống sót rời khỏi chốn này. Mình sẽ rời khỏi chỗ này là người
tự do. Nếu địa ngục là có thật, mình sẽ chứng kiến những tên đồ tể này bị
thiêu trong đó.
Anh nghĩ về gia đình mình ở Krompachy và mong rằng việc
anh ở đây ít nhất sẽ cứu họ khỏi phải chịu chung số phận.

Lale giải quyết nỗi buồn và quay về giường ngủ.
“Tiếng súng,” Aron hỏi, “là thế nào vậy?”
“Tôi có thấy gì đâu.”
Aron hất chân vòng qua người Lale để bước xuống đất.
“Cậu đi đâu thế?”
“Đi tè.”
Lale với về phía thành giường chộp lấy tay Aron. “Nín đi.”
“Sao thế?”
“Cậu nghe tiếng súng đấy,” Lale bảo. “Nín cho tới sáng đi.”
Aron chẳng nói chẳng rằng leo trở lại giường và nằm xuống, hai bàn tay

nắm lấy đũng quần, cảm giác vừa sợ hãi vừa muốn thách thức.

Cha anh đang đón khách ở ga tàu. Ông Sheinberg chuẩn bị bước lên xe ngựa
một cách lịch lãm, còn cha của Lale thì xếp kiện hành lý đẹp đẽ bằng da lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.