THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 161

“Vậy thì bắt tay vào làm thôi. Có vẻ họ đưa qua cho chúng ta cũng kha

khá người đấy.”

“Gita đã biết anh về chưa?” Leon hỏi.
“Chắc rồi. Chính Cilka, bạn của cô ấy, giúp tôi ra khỏi đó.”
“Cái cô mà…?”
“Ừ. Mai tôi sẽ cố gặp họ. Đưa bút xăm đây cho tôi. Tốt hơn hết là đừng

để họ có cơ hội ném tôi vào lại cái chỗ tôi mới được thả ra.”

Leon chìa cây bút xăm của mình ra trong lúc lục trong cặp Lale tìm một

cây bút xăm khác. Họ bắt đầu cùng làm việc, xăm cho những cư dân mới
nhất của Birkenau.

Chiều hôm sau, Lale đứng đợi bên ngoài tòa nhà hành chính khi các cô gái
tan tầm. Dana và Gita không nhìn thấy anh mãi cho đến khi anh đứng ngay
trước mặt, cản lối họ đi. Phải mất một lúc họ mới kịp phản ứng. Rồi cả hai
cùng dang tay ra vòng quanh người anh, ôm thật chặt. Dana khóc nức nở.
Gita chẳng nhỏ một giọt nước mắt nào. Lale thả họ ra và cầm tay hai người.

“Cả hai vẫn xinh đẹp lắm,” anh nói với họ.
Gita vỗ mạnh bàn tay không bị nắm lên cánh tay anh.
“Em cứ tưởng anh chết rồi. Lại một lần nữa. Em cứ tưởng sẽ không bao

giờ gặp lại anh nữa.”

“Em cũng thế,” Dana bảo.
“Nhưng anh có chết đâu. Cảm ơn các em, cảm ơn Cilka, anh chưa chết.

Anh đang ở đây với hai em, tại nơi anh thuộc về.”

“Nhưng…” Gita nức nở.
Lale kéo cô lại gần ôm thật chặt.
Dana hôn lên má anh. “Em sẽ để hai người lại với nhau. Được gặp lại anh

mừng quá, Lale. Gita chắc sẽ chết mất vì đau khổ nếu anh không sớm quay
lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.