THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 162

“Cảm ơn em, Dana,” Lale đáp. “Em là người bạn tốt, của cả hai bọn anh.”
Dana quay đi, nụ cười không hề nhạt phai trên gương mặt.
Hàng trăm tù nhân tha thẩn trong sân trại chính trong khi Lale và Gita cứ

đứng đó, không biết nên làm gì tiếp theo.

“Nhắm mắt lại đi.” Lale bảo.
“Gì cơ?”
“Nhắm mắt lại và đếm đến mười đi.”
“Nhưng…”
“Cứ làm thế đi.”
Mắt bên này rồi đến mắt bên kia, Gita làm theo lời Lale. Cô đếm đến

mười rồi mở mắt ra. “Em không hiểu.”

“Anh vẫn ở đây. Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
“Đi nào, chúng ta phải đi tiếp thôi,” cô bảo anh.
Họ đi về phía trại nữ. Không có gì để hối lộ cho mụ kapo, Lale không

dám liều để Gita về muộn. Họ khẽ tựa vào nhau.

“Không biết em có thể chịu đựng được bao lâu nữa.”
“Chuyện này không thể kéo dài mãi mãi đâu, em yêu dấu. Chỉ cần kiên

trì, hãy kiên trì em nhé. Chúng ta sẽ sống phần đời còn lại bên nhau.”

“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả. Anh hứa là đôi mình sẽ rời khỏi chốn này và

cùng nhau xây dựng cuộc đời chung.”

“Làm sao chúng ta làm được? Chúng ta thậm chí còn không biết ngày mai

sẽ ra sao. Hãy xem anh vừa gặp chuyện gì đi.”

“Giờ anh đang ở bên em rồi, đúng không?”
“Lale…”
“Thôi nào, Gita.”
“Nói cho em biết anh đã gặp chuyện gì đi. Anh đã đâu thế?”
Lale lắc đầu. “Thôi. Giờ anh đã về với em rồi. Điều quan trọng là những

gì anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, rằng chúng ta sẽ rời khỏi chốn này và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.