THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 189

“Khoảng một tiếng nữa mày sẽ đi bằng xe tải. Xếp hàng ở cổng. Tên mày

nằm trong danh sách rồi đấy.” Hắn cười lớn.

“Tên tôi ư?”
“Ừ. Mày phải che cái số trên cánh tay đi, được không?”
“Tôi sẽ được gọi bằng tên à?”
“Đúng thế – đừng quên đấy. Chúc may mắn.”
“Trước khi anh đi, tôi muốn cho anh cái này.”
Tên lính có vẻ bối rối.
Lale lấy trong miệng ra một viên kim cương, lau nó vào áo rồi đưa cho

hắn. “Giờ thì anh không thể nói là anh không bao giờ nhận được gì từ một
người Do Thái đâu nhé.”

Vienna. Ai mà không muốn đi thăm Vienna? Đối với Lale, đó là mảnh đất
mơ ước từ hồi anh còn là một chàng trai ham chơi. Chỉ cái tên thôi nghe đã
lãng mạn, đầy phong cách và hứa hẹn lắm rồi. Nhưng anh biết giờ nó không
còn giống với cái cảm nhận này nữa.

Bọn lính canh tỏ ra thờ ơ với Lale và những người khác khi họ đến. Họ

thấy một khu nhà và được thông báo địa điểm, thời gian ăn uống. Tâm trí
Lale chỉ toàn những ý nghĩ về Gita, nghĩ làm sao đến được với cô. Bị
chuyển từ trại này sang trại kia lại sang trại khác, anh không còn chịu nổi
nữa.

Trong mấy ngày, anh quan sát mọi thứ xung quanh. Anh thấy tay chỉ huy

trại lập cập đi tới đi lui và tự hỏi sao ông ta vẫn còn thở được. Anh nói
chuyện với mấy tên lính dễ tính và cố hiểu tình cảnh đối kháng nhau giữa
các tù nhân. Khi biết được mình có lẽ là tù nhân Slovakia duy nhất ở đây,
anh quyết định thu mình lại. Người Ba Lan, người Nga và vài người Ý suốt
ngày chỉ ngồi không nói chuyện với đồng hương của mình, phần lớn họ để
Lale một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.