THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 193

CHƯƠNG 27

L

ale tỉnh lại, cảm thấy mặt trời đang chiếu trên mặt. Áo quần anh đã khô

một chút và anh có thể nghe tiếng sông chảy bên dưới. Anh trườn qua những
gốc cây đã che chắn cho anh đêm qua và tới được lề đường. Lính Nga đang
đi dọc đường. Anh quan sát một lúc, sợ ai đó khai hỏa. Nhưng đoàn lính vẫn
bình tĩnh. Anh quyết định đẩy nhanh kế hoạch về nhà.

Lale giơ hai tay lên và bước ra giữa đường, khiến một toán lính giật mình.

Họ lập tức giương súng lên.

“Tôi là người Slovakia. Tôi đã ở trại tập trung ba năm.”
Bọn lính liếc nhìn nhau.
“Mẹ nó chứ,” một người nói, và họ lại tiếp tục hành quân, một người đẩy

Lale tránh ra khi đi qua chỗ anh. Anh đứng vài phút trong khi thêm nhiều
người lính nữa đi qua mà chẳng thèm để ý đến anh. Chấp nhận bị bỏ lơ, anh
vẫn đứng đó, chỉ thỉnh thoảng nhận được vài cái liếc mắt. Anh quyết định đi
ngược hướng với họ, đoán rằng quân Nga chắc đang lên đường giao chiến
với quân Đức, thế nên sáng suốt ra thì nên tránh họ càng xa càng tốt.

Cuối cùng một chiếc xe jeep đi chậm lại gần anh và dừng hẳn. Một sĩ

quan ngồi phía sau xe nhìn anh chằm chằm. “Mày là thằng quái nào thế?”

“Tôi là người Slovakia. Tôi từng là tù nhân ở Auschwitz trong ba năm.”

Anh kéo ống tay áo bên trái lên để lộ số xăm.

“Chưa nghe đến nó bao giờ.”
Lale nuốt khan. Anh không tưởng tượng nổi một nơi khủng khiếp như thế

mà người ta lại không biết đến.

“Nó nằm ở Ba Lan. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói với anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.