THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 247

rượu mơ Slivovitz và lái xe đưa tất cả những người có mặt trên xe ai về nhà
nấy. Tôi sẽ không kể chi tiết nữa.

Sáng hôm sau, tại trường trung học, tôi được giới thiệu với cô hiệu trưởng
và các giáo viên khác cùng một vài phóng viên báo chí, ai cũng cầm theo
máy ảnh.

Khoảng năm, sáu chục học sinh trung học tập trung trong một căn phòng,

mồ hôi nhễ nhại vì không có điều hòa mà chỉ có một chiếc quạt nhỏ cố gắng
làm chúng tôi dễ chịu nhưng vô vọng. Tôi nghe bảo các em có học tiếng
Anh, vì thế cuộc nói chuyện của tôi với các em sẽ không được thông dịch.

Các em chăm chú lắng nghe khi tôi kể cho các em về một chàng thanh

niên đã ngồi ở chỗ giờ đây các em đang ngồi và có một cô bé cỡ tuổi các em
sống ở thành phố cạnh bên đã sống sót qua những thời kỳ khủng khiếp nhất
trong lịch sử và đã tìm thấy tình yêu kéo dài suốt sáu mươi năm.

Tôi nói thật chậm và đơn giản và từ các câu hỏi các em đặt ra cho tôi, tôi

cho rằng các em đã hiểu và xúc động trước câu chuyện được nghe. Tôi yêu
cầu các em suy ngẫm về chuyện Lale và Gita đã tiếp tục cố gắng để có một
cuộc sống thành đạt, hạnh phúc và lâu bền, luôn luôn biết rằng họ mang
trong mình quá khứ và đặc biệt là mang theo cả những người không sống
sót. Hãy làm theo cách của mình, sống theo cách mình muốn nhưng không
bao giờ được quên quá khứ.

Khoảnh khắc cảm động nhất của sự kiện này là những lời của cô hiệu

trưởng. Thông qua người thông dịch, cô bảo tôi rằng dù không hiểu tôi nói
gì nhưng cô đã rơi nước mắt bởi cách nói chuyện đầy say mê của tôi. Chao
ôi.

Tôi được một vài đài phát thanh truyền hình địa phương và quốc gia

phỏng vấn, họ tranh nhau để micro của họ gần tôi, máy quay chen chúc nhau
khi tôi xoay từ phóng viên này sang phóng viên kia, tìm sự trợ giúp của
Katarína Šoltésová, thông dịch viên của tôi. Tôi thấy toàn bộ chuyện này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.