THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 28

Phải mất bảy ngày Lale mới dần hồi tỉnh. Ai đó đang nhẹ nhàng rót nước
vào miệng anh. Ông ta còn đắp một miếng giẻ ướt lên trán anh.

“Nào chàng trai,” một giọng nói cất lên. “Thư giãn đi.”
Lale mở mắt và thấy một người lạ, một người đàn ông lớn tuổi đang hiền

từ nhìn mặt anh. Anh chống hai khuỷu tay gượng dậy và người lạ đỡ anh
ngồi lên. Anh nhìn quanh, hoang mang. Hôm nay là ngày nào? Anh đang ở
đâu đây?

“Không khí trong lành sẽ khiến cậu khỏe ra đấy.” người đàn ông bảo, nắm

lấy khuỷu tay Lale.

Anh được dìu ra ngoài, hôm ấy bầu trời không một gợn mây, một ngày

đáng lẽ dành để vui vẻ, và anh rùng mình khi nghĩ đến ký ức vào cái ngày
cũng như thế này. Mọi thứ trước mắt anh chao đảo và anh loạng choạng.
Người lạ đỡ anh tới đống gỗ gần đấy.

Kéo tay áo của Lale lên, ông ta chỉ vào dãy số được xăm.
“Tôi tên Pepan. Tôi là Thợ Xăm. Cậu thấy tác phẩm của tôi thế nào?”
“Thợ Xăm ư?” Lale hỏi lại. “Ý bác là bác đã làm cái này cho cháu?”
Pepan nhún vai, nhìn thẳng vào mắt Lale. “Tôi đâu có được lựa chọn.”
Lale lắc đầu. “Số này không phải lựa chọn mẫu xăm đầu tiên của cháu.”
“Thế cậu thích hình xăm gì?” Pepan hỏi.
Lale mỉm cười kín đáo.
“Tên cô ấy là gì?”
“Người yêu cháu ấy ạ? Cháu có biết đâu. Chúng cháu còn chưa gặp

nhau.”

Pepan cười khùng khục. Hai người đàn ông im lặng ngồi bên nhau như

hai người bạn. Lale lần ngón tay lên mã số của mình.

“Bác nói giọng nước nào thế?” Lale hỏi.
“Tôi là người Pháp.”
“Thế cháu bị sao vậy ạ?” cuối cùng Lale hỏi.
“Sốt phát ban. Đáng lẽ cậu đã xuống mồ sớm rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.