THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 29

Lale nhún vai. “Thế sao cháu vẫn ngồi đây với bác vậy?”
“Tôi đi ngang qua khu nhà cậu ở đúng lúc thây của cậu đang bị ném lên

xe đẩy dành cho người chết và hấp hối. Một chàng trai đang năn nỉ bọn SS
để cậu lại, bảo rằng cậu ta sẽ chăm sóc cậu. Khi họ tới khu nhà kế tiếp, cậu
ta đẩy cậu ra khỏi xe và kéo cậu trở vào trong nhà. Tôi đến giúp cậu ta.”

“Chuyện xảy ra lâu chưa ạ?”
“Bảy, tám ngày gì đấy. Từ đó mấy người trong khu nhà cậu chăm sóc cậu

vào ban đêm. Tôi tranh thủ chăm sóc cậu vào ban ngày. Cậu thấy thế nào
rồi?”

“Cháu thấy ổn ạ. Cháu không biết phải nói gì, không biết phải cảm ơn thế

nào.”

“Cảm ơn anh chàng đẩy cậu ra khỏi xe đẩy ấy. Nhờ lòng dũng cảm của

cậu ta mà cậu mới thoát khỏi nanh vuốt của tử thần.”

“Cháu sẽ cảm ơn khi biết anh ta là ai. Bác có biết không ạ?”
“Không. Rất tiếc. Chúng tôi không hỏi tên nhau.”
Lale nhắm mắt một lát, để mặt trời sưởi ấm làn da, tiếp cho anh thêm

năng lượng, ý chí, để bước tiếp. Anh vươn đôi vai đang chùng xuống và
lòng quyết tâm ri rỉ chảy lại trong anh. Anh vẫn sống. Anh đứng dậy trên đôi
chân run rẩy, duỗi người, cố gắng hít luồng sinh khí mới vào trong cơ thể
đau yếu đang cần nghỉ ngơi, cần dưỡng chất và nước.

“Ngồi xuống đi, cậu vẫn còn yếu lắm.”
Lale cũng thấy rõ thế nên bèn làm theo. Đến lúc này lưng anh đã thẳng

hơn, giọng dứt khoát hơn. Anh mỉm cười với Pepan. Lale trước đây đã trở
lại, thèm khát thông tin không kém gì thèm thức ăn. “Cháu thấy bác mặc áo
có sao đỏ,” anh bảo.

“À ừ. Tôi là giáo sư đại học ở Paris và quá trực tính nên chẳng lợi lộc gì

cho bản thân cả.”

“Bác dạy môn gì ạ?”
“Kinh tế.”
“Làm giáo viên dạy kinh tế mà cũng bị đưa vào đây ạ? Sao lại thế ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.