THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 37

“Nó vẫn như hôm qua thôi. Và ngày mai nó vẫn thế. Anh dạy tôi thế mà.

Anh thấy có gì thay đổi vậy?”

“Cậu nói đúng – vẫn thế, vẫn thế. Chỉ là, ờ, tôi mơ về một cô gái tôi từng

quen, ở một cuộc đời khác.”

“Cô ấy tên gì?”
“Tôi không nhớ nổi. Có gì quan trọng đâu.”
“Thế là anh không yêu cô ấy à?”
“Tôi yêu tất cả bọn họ, nhưng chẳng hiểu sao không ai nắm giữ được trái

tim tôi. Cậu có hiểu không?”

“Không hiểu lắm. Tôi sẽ chọn một cô để yêu và sống cùng cô ấy cho đến

cuối đời.”

Trời mưa mấy ngày rồi, nhưng sáng nay, khi Lale và Pepan sửa soạn chỗ
làm việc, ánh mặt trời có vẻ sắp yếu ớt chiếu lên sân Birkenau ảm đạm. Họ
có hai cái bàn, mấy bình mực, một đống kim.

“Chuẩn bị sẵn sàng nào, Lale, họ đến rồi đó.”
Lale ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn thấy mấy chục cô gái đang bị đưa tới

chỗ họ. Anh biết ở Auschwitz có đàn bà con gái nhưng ở đây thì không, ở
Birkenau, địa ngục của địa ngục, thì không.

“Hôm nay hơi khác một chút, Lale à, họ mới chuyển một số cô gái từ

Auschwitz đến đây và vài người trong số họ cần xăm lại số.”

“Gì cơ?”
“Số của họ, được in bằng con dấu nhưng không hiệu quả. Chúng ta phải

làm cho đúng. Không có thời gian ngắm họ đâu, Lale, làm việc đi.”

“Cháu không thể.”
“Làm đi, Lale. Đừng nói gì với bất kỳ ai trong đám đó. Đừng làm gì ngu

ngốc.”

Hàng dài các cô gái rồng rắn hiện ra trước mặt anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.