THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 44

“Luôn mang cái cặp đó theo nhé, cứ tự giới thiệu bằng từ

Politische

Abteilung

là sẽ không ai gây phiền gì cho anh hết. Trả lại giấy ghi số cho

chúng tôi mỗi đêm, nhưng cặp thì cứ giữ.”

Baretski khịt mũi bên cạnh Lale. “Đúng đấy, nhờ cái cặp và cụm từ đó,

mày sẽ được an toàn, đương nhiên là ngoại trừ với tao. Gây chuyện và khiến
tao gặp rắc rối thì không cặp hay từ nào cứu được mày đâu.” Tay hắn mò tới
khẩu súng ngắn, đặt lên bao súng, bật mở móc khóa. Đóng lại. Mở ra. Đóng
lại. Hơi thở dần trở nên sâu hơn.

Lale chọn hành động một cách khôn ngoan: cụp mắt xuống và quay đi.

Những chuyến xe liên tục tiến vào Auschwitz–Birkenau bất kể ngày đêm.
Lale và Leon chẳng còn lạ gì cảnh phải làm việc thâu đêm suốt sáng. Vào
những ngày như thế, Baretski lộ rõ những mặt khó ưa nhất của hắn. Hắn la
hét chửi bới hay đánh đập Leon, đổ cho cậu làm việc chậm khiến hắn không
được đi ngủ. Lale nhanh chóng nhận ra rằng nếu anh cố ngăn cản thì sự
ngược đãi đó lại càng tệ hơn.

Một hôm, sau khi kết thúc công việc ở Auschwitz tầm một hai giờ sáng,

Baretski quay lưng bỏ đi khi Lale và Leon còn chưa thu dọn xong đồ đạc.
Rồi hắn quay lại, mặt lộ vẻ đắn đo.

“Ôi, mẹ kiếp, hai đứa mày có thể tự đi về Birkenau. Tối nay tao ngủ ở

đây. Chỉ cần quay lại đây vào tám giờ sáng mai.”

“Làm sao chúng tôi biết lúc nào là mấy giờ?” Lale hỏi.
“Tao đếch quan tâm bọn mày làm thế nào, cứ phải đến đây thế thôi. Và

đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn. Tao sẽ đích thân đi lùng giết bọn mày
và hả hê lắm đó.” Hắn loạng choạng bước đi.

“Mình làm gì đây?” Leon hỏi.
“Làm theo lời thằng khốn đó chứ sao nữa. Đi thôi – tôi sẽ gọi cậu dậy

đúng giờ để quay lại đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.