THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 72

“Tôi tin anh sẽ làm thế, nhưng không phải hôm nay,” Lale bảo.“Chúng ta

có việc phải làm đúng không?”

Baretski cất súng vào bao. “Auschwitz,” hắn bảo khi cất bước bỏ đi. “Và

đem cất cái chăn vào chỗ cũ đi. Trông mày kỳ cục quá.”

Lale và Leon làm việc cả sáng ở Auschwitz, xăm mã số lên tay những người
mới đến đang sợ hãi và cố gắng làm giảm cú sốc của quá trình xăm. Nhưng
Lale giờ còn mải nghĩ về Gita nên có đôi lần anh ấn hơi mạnh tay.

Buổi chiều, khi công việc hoàn tất, Lale vừa đi vừa chạy về Birkenau.

Anh gặp Dana ở lối vào Khu 29 và đưa cho cô toàn bộ khẩu phần ăn sáng
của anh.

“Bọn em lấy áo quần làm giường cho cậu ấy,” Dana bảo trong lúc cuộn

thức ăn vào trong các cổ tay áo tự chế, “và bọn em lấy tuyết chế nước cho
cậu ấy uống. Chiều nay chúng em mang cậu ấy về lại khu nhà nhưng tình
trạng cậu ấy vẫn đang xấu lắm.”

Lale nắm chặt tay Dana. “Cảm ơn em. Cố gắng đút thức ăn cho cô ấy nữa

nhé. Mai anh sẽ kiếm được thuốc.”

Anh ra về, đầu óc xoay mòng mòng. Mình gần như có biết gì về Gita đâu,

ấy thế nhưng làm sao mình sống nổi nếu cô ấy không còn đây?

Đêm đó, anh trằn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau, Victor đặt thuốc và thức ăn vào cặp Lale.
Chiều hôm đó, anh có thể mang đến cho Dana.

Chiều tối, Dana và Ivana ngồi cạnh Gita, giờ đã chìm sâu vào hôn mê. Lực
kéo của bệnh sốt phát ban mạnh hơn họ; sự yên tĩnh tăm tối đã bao trùm lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.