CHƯƠNG 10
C
hỉ trong vài ngày, Lale đã được làm người Digan danh dự. Mỗi lần quay
về cái nơi giờ được chính thức gọi là trại Digan, anh luôn được đám trẻ
chào đón, vây lấy rủ chơi cùng, hoặc lục lọi cặp của anh để tìm đồ ăn. Lũ
nhóc biết anh kiếm được thức ăn, anh từng chia cho chúng một ít nhưng
cũng giải thích rằng anh sẽ đưa hết những gì có thể cho người lớn để chia
cho những ai cần nhất. Nhiều người lớn thì tìm đến anh mỗi ngày để hỏi
xem liệu anh có tin tức gì về số phận của họ không. Anh đảm bảo với họ sẽ
báo lại cho họ bất kỳ điều gì anh nghe ngóng được. Anh khuyên họ nên cố
gắng hết sức chấp nhận hoàn cảnh. Và anh đề nghị họ nên tổ chức dạy học
thế nào đó cho lũ trẻ, dù chỉ đơn giản là kể cho chúng nghe về quê hương,
gia đình và văn hóa của họ.
Lale rất vui vì họ nghe theo lời khuyên đó và lấy làm mừng khi những
phụ nữ lớn tuổi giữ vai trò giảng dạy. Anh để ý thấy trong họ lóe lên một tia
sáng nhỏ mà trước đó không hề có. Đương nhiên, mỗi lần anh đi làm về là
lại quấy quả lớp học đang diễn ra. Thỉnh thoảng, anh ngồi với họ, lắng nghe,
học hỏi về một dân tộc và một nền văn hóa khác xa so với của anh. Anh hay
đưa ra các câu hỏi và các bà các cô vui vẻ trả lời, nhân thể dạy luôn cho lũ
trẻ bởi bọn chúng có vẻ chú tâm hơn khi Lale hỏi. Vốn là người cả đời sống
trong cùng một nhà với gia đình, anh thấy tò mò về lối sống di cư của những
người Digan này. Cuộc sống của anh, đầy tiện nghi và luôn biết mình ở đâu
trên thế giới, vốn học vấn và kinh nghiệm sống của anh, thảy đều có vẻ tầm
thường và dễ đoán làm sao so với những cuộc du cư, những cuộc tranh đấu
mà cái dân tộc hiện đang sống cùng anh này thường xuyên phải trải qua.
Anh để ý thấy có một phụ nữ luôn ở một mình. Có vẻ như cô không có con
cái hay gia đình gì, chẳng ai ngó ngàng hay thể hiện tình cảm với cô.
Thường thường cô chỉ phụ giúp bà mẹ nào đấy nhiều con quá lo không xuể.