THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 90

Trông cô chừng năm mươi tuổi nhưng Lale biết người Digan thường già
trước tuổi.

Một tối nọ, cả hai người giúp cho mấy đứa nhỏ đi ngủ xong thì Lale theo

cô ra ngoài.

“Tối nay cảm ơn cô đã giúp đỡ,” anh nói.
Cô chỉ nhìn anh khẽ mỉm cười và ngồi xuống một đống gạch để nghỉ

ngơi. “Từ bé tôi đã dỗ con nít ngủ rồi. Nhắm mắt tôi cũng làm được ấy chứ.”

Lale ngồi cạnh cô. “Cháu có nghi ngờ gì đâu. Nhưng có vẻ như cô không

có gia đình ở đây ạ?”

Cô buồn bã lắc đầu. “Chồng con tôi đã chết vì bệnh sốt phát ban. Giờ chỉ

còn lại tôi. Tên tôi là Nadya.”

“Cháu rất tiếc, cô Nadya. Cháu rất muốn nghe cô kể về họ. Cháu tên là

Lale.”

Tối đó, Lale và Nadya nói chuyện suốt đêm. Chủ yếu là Lale nói còn

Nadya thích nghe hơn. Anh kể cô nghe về gia đình mình ở Slovakia và về
tình yêu anh dành cho Gita. Anh phát hiện ra cô mới bốn mươi mốt tuổi.
Con trai cô mất ba năm trước, khi mới sáu tuổi, chỉ hai ngày trước khi chồng
cô mất. Khi Lale hỏi xin ý kiến của cô, anh thấy câu trả lời của cô giống hệt
những câu hẳn mẹ anh sẽ nói. Có phải vì thế mà cô thu hút anh và làm cho
anh muốn bảo vệ cô như anh muốn bảo vệ Gita? Anh thấy mình đắm chìm
trong nỗi nhớ nhà da diết. Anh không thể ngó lơ cảm giác sợ hãi về tương
lai. Anh cố tránh xa những suy nghĩ u tối đang choán hết tâm trí, về gia đình
anh và an nguy của họ. Nếu không thể giúp đỡ họ, vậy thì anh sẽ làm tất cả
những gì có thể cho người phụ nữ đang ngồi trước anh đây.

Vài hôm sau, khi anh đi làm về, một cậu nhóc chập chững bước về phía anh.
Lale bồng nó lên. Sức nặng và mùi hương của cậu nhóc khiến anh nhớ đến
đứa cháu trai anh chào tạm biệt cách đây hơn một năm. Quá xúc động, Lale

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.