THỢ XĂM Ở AUSCHWITZ - Trang 93

CHƯƠNG 11

THÁNG 5 NĂM 1943

C

uộc sống hằng ngày của Lale và Leon vẫn tuân theo những chuyến xe

chở người đến từ khắp châu Âu. Xuân qua hạ tới, chúng vẫn không ngừng
nghỉ.

Hôm nay, hai người làm việc với mấy hàng nữ tù dài dằng dặc. Quy trình

tuyển chọn được thực hiện cách đó không xa. Họ bận rộn quá chẳng để ý gì
đến đằng kia. Một cánh tay và một mảnh giấy trình ra trước mặt họ, thế là
họ làm công việc của mình. Lặp đi lặp lại. Những tù nhân này im lặng khác
thường, có lẽ họ cảm nhận được tai họa đang rập rình. Đột nhiên Lale nghe
ai đó cất tiếng huýt sáo. Giai điệu quen thuộc, có lẽ là trong một vở nhạc
kịch. Tiếng huýt sáo mỗi lúc mỗi to hơn nên Lale liếc về phía đó. Một gã
đàn ông mặc áo choàng trắng bước về phía họ. Lale cúi thấp đầu, cố gắng
duy trì nhịp độ công việc của mình. Đừng nhìn mặt ai cả. Anh lấy tờ giấy,
xăm số, y như anh đã làm cả nghìn lần trước đó.

Tiếng huýt sáo ngưng lại. Tên bác sĩ giờ đây đã đứng cạnh Lale, tỏa ra

mùi hăng của thuốc sát trùng. Hắn cúi người, xem xét công việc của Lale và
nắm lấy cánh tay anh đang xăm dở. Hẳn là hắn hài lòng bởi hắn bỏ đi nhanh
như khi đến, miệng biến tấu một giai điệu khác. Lale nhìn lên thì thấy mặt
Leon đã tái dại. Baretski xuất hiện phía sau họ.

“Mày thấy ông bác sĩ mới của chúng ta thế nào?”
“Ông ta có giới thiệu gì đâu,” Lale lẩm bẩm.
Baretski cười lớn. “Đây là ông bác sĩ mà mày không muốn được giới

thiệu cho đâu, tin tao đi. Tao còn sợ ông ta nữa là. Lão ta đáng sợ lắm.”

“Anh có biết tên ông ta không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.