THOÁT BÓNG - Trang 117

Đối phó với những người vô hình thật mệt mỏi. Tuy nhiên, dù cô

không biết chuyện gì đang xảy ra, cô không nghĩ vấn đề của cô là tâm
thần. Nếu cô có bao giờ ngồi xuống làm một cái nón từ giấy nhôm thì
cô có thể sẽ kết luận vấn đề chính là ở cô. Cho tới lúc đó thì cô vẫn sẽ
tiếp tục.

Trên đường về nhà, cô không chạy zíc zắc ra vào các làn đường,

cũng không chạy nhanh… lắm. Cô đã có đủ lượng hào hứng cho ngày
hôm nay rồi, và mặc dù cô thích nó, cô phải dần thích nghi với cái con
người mới/cũ này. Trở lại lãnh địa quen thuộc, cô đi đến ngân hàng và
chạy qua chỗ ATM cho phép giao dịch trực tiếp trên xe. Cô thấy an
tâm hơn với số tiền trong túi xách. Cô sẽ thấy còn tốt hơn vào ngày
mai sau một chuyến nữa tới ngân hàng.

Cô đậu xe ở lối ra vào, vớ lấy mấy cái túi từ băng ghế sau, và gật

đầu chào Maggie, người đang hé nhìn qua cửa sổ bên hông nhà bà.
Maggie vẫy tay rồi buông tấm rèm xuống. Chìa khoá trong tay, Lizette
tiến tới cửa trước. Và một lần nữa, tóc sau gáy cô lại nhảy múa.

Đừng quay lại. Đừng để họ biết là mình biết.
Cô không biết nên khóc hay cười. Nhưng cô không quay lại.

***

Người đàn ông ngồi lại vào ghế tài xế, một ly cà phê đã nguội nằm

trong chỗ giữ ly bên phải hắn, điện thoại nằm trong tay trái hắn. Đây
là một khu phố yên lặng, quá yên lặng. Trời đã gần tối, và chỉ còn vài
đứa trẻ ở trên đường. Hắn không thể ở lại đây lâu hơn; một người
hàng xóm của đối tượng đã hỏi hắn có cần giúp gì không.

Đây là nhiệm vụ buồn chán nhất mà hắn từng nhận qua, không có

ngoại lệ nào. Hắn đã chọc giận ai hay sao?

“Phải, tôi để lạc cô ta một lúc,” hắn giải thích lần nữa. “Nhưng tôi

đã tìm được cô ta.” Hắn liếc mắt nhìn cái laptop để trên ghế hành
khách, nhìn vào cái ánh đèn đỏ chớp chớp biểu thị xe của đối tượng.
“Cô ta đi mua sắm. Ở một trung tâm mua sắm ở Virginia.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.