THOÁT BÓNG - Trang 15

an toàn cho cô trước đây đều biến mất chỉ trong một khoảng nhịp đập
của tim.

Lúc này cô cũng có cảm giác giống như vậy, về một điều gì đó

không đúng mơ hồ mà cô không biết phải làm gì, không thể hiểu hết ý
nghĩa trong một lúc, không thể nắm bắt được đầy đủ là chuyện này
ảnh hưởng đến mọi thứ cô biết như thế nào.

Có thể là cô đã hoá điên. Có thể là cô đã bị một cơn đột quỵ trong

đêm. Phải. Một cơn đột quỵ; cái đó nghe có vẻ có lý, bởi vì nó có thể
tác động đến trí nhớ của cô. Để tự thử kiểm tra, cô nở một nụ cười, và
ngắm hai bên miệng cô kéo lên bằng nhau trong gương. Cô lần lượt
nháy từng bên mắt. Rồi cô giơ cả hai tay lên. Cả hai tay đều cử động
được, mặc dù sau khi tắm và gội đầu thì cô nghĩ là cô cũng đã nhận ra
rồi nếu một trong hai không cử động.

“Mười, mười hai, một, bốn mươi hai, mười tám”, cô thì thầm. Rồi

cô chờ thêm ba mươi giây, và lặp lại lần nữa. “Mười, mười hai, một,
bốn mươi hai, mười tám”. Cô chắc chắn là cô đã nói cùng dãy số, theo
đúng thứ tự, nhưng mà nếu cô bị đột quỵ, thì liệu cô có khả năng để
mà phán đoán hay không?

Trí não và cơ thể đều có vẻ đang hoạt động bình thường, nên có lẽ

có thể loại bỏ khả năng đột quỵ.

Vậy giờ thì sao?
Gọi cho ai đó. Ai chứ?
Diana. Tất nhiên rồi. Cô bạn thân nhất của cô nhất định là biết,

nhưng mà Lizette không biết cô có thể lựa lời thế nào để mà hỏi. Di
nè; sáng nay khi tui tới chỗ làm thì nhìn tui một cái rồi nói cho tui biết
coi là mặt tui hôm nay có giống với ngày hôm qua không hén?

Ý tưởng đó thật tức cười, nhưng nhu cầu được biết của cô thực sự

khẩn thiết. Lizette bắt đầu bước về phía chiếc điện thoại trước khi một
cơn hoảng sợ đột nhiên làm chân cô đông cứng giữa chừng.

Không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.