THOÁT BÓNG - Trang 207

Một sự thật bỗng đánh vào nhận thức của cô như một tấn gạch đá.

Cô hoàn toàn một mình theo đúng nghĩa đen. Cô không có ai để gọi
nhờ giúp đỡ, bởi cô không thể tiết lộ nơi ở của cô hay đặt người sẵn
sàng đưa tay giúp đỡ cô vào vòng nguy hiểm. Trong một đêm ẩm ướt
như đêm nay, thu mình bên một cái xe rác, cô cảm thấy thật sợ hãi,
nhỏ bé và bất lực.

Ngay lập tức cô phản kháng cái ý tưởng đó. Cô thừa nhận việc bị sợ

hãi – cô sợ kinh khủng – nhưng cô không bao giờ chấp nhận mình bất
lực. Cách này hay cách khác, cô sẽ trốn thoát hoặc chiến đấu chống
trả. Và nếu cô chống trả đủ mạnh, dù cho cô có bị thua trong trận
chiến, thì cuộc ẩu đả hỗn loạn có thể sẽ thu hút đủ sự chú ý để khiến
bọn họ không thể thoát tội với bất cứ điều gì mà họ đang làm.

Thật là một niềm an ủi.
Cánh cửa quán bar lại mở ra, và một người đàn ông loạng choạng

tìm đường đi qua các hàng xe. Anh ta đang tự hát cho bản thân nghe
một bài hát đồng quê gì đó, không lớn, nhưng đủ để cô biết rằng anh ta
sẽ không bao giờ có thể kiếm tiền bằng nghề hát. Ít ra thì anh ra là một
tay say rượu vui vẻ, và anh ta chỉ có một mình.

Anh ta hát đi hát lại hai câu trong khi lê chân xiêu vẹo qua bãi đậu

xe đầy sỏi đá. Anh chàng còn lắc leng keng chùm chìa khoá theo nhịp.

Lizzy nhanh chóng xem xét các lựa chọn. Cô có thể đợi cho đến khi

anh ta đi tới xe để cô biết chiếc nào là của anh ta, hạ gục, lấy chùm
chìa khoá, và lái đi, nhưng cô có được bao nhiêu thời gian trước khi
một cuộc gọi báo cảnh sát được tiếp nhận? Không lâu, và cô cần thời
gian trên hết mọi thứ. Cô có một phương pháp khác, và anh chàng vui
vẻ này có vẻ phù hợp.

Cô bước ra khỏi bóng của chiếc xe rác và nở một nụ cười trên môi

khi bước về phía anh ta. “Hi.”

Anh ta lùi một bước, ngạc nhiên, rồi cũng mỉm cười. “Hi. Em tới từ

chỗ nào vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.