một lúc nào đó mà anh cần đến chúng, thì nghĩa là anh đã bị ngập
mình trong một đống phiền toái. Các kỹ năng đặc biệt của anh có giá
trị bởi vì anh vừa táo bạo vừa cẩn thận, một thái độ mà anh áp dụng cả
trong đời tư lẫn công việc.
Các thế lực có là ngu xuẩn kinh khủng thì mới không đoán biết điều
đó, vì vậy anh hành động với giả thuyết là họ có biết. Anh cảm thấy
thoải mái hơn khi mọi người – trong một vòng tròn nhỏ – biết mọi thứ
mà mọi người khác đang làm. Có thể đó là lý do vì sao anh vẫn còn
sống; họ hiểu rằng anh đã lập sẵn một cơ chế để vạch trần họ nếu họ
có làm gì bất lợi cho anh. Trong trường hợp đó, họ đúng một trăm
phần trăm. Điều đó không có nghĩa là sẽ không có ngày họ tìm cách
nào đó để luồn lách, vượt qua, hoặc là né tránh được cái tình huống
đó; khi ấy quả bom phân chính trị sẽ chuẩn bị nổ và mọi người sẽ
tranh nhau tìm chỗ trốn để tồn tại, một điều chính xác là tình huống
mà anh canh chừng. Anh đã biết cái giá phải trả và đánh giá rằng kết
quả cuối cùng đáng cái giá đó. Đáng tiếc là, cái giá hoá ra cao hơn anh
tưởng.
Như vẫn thường làm mỗi buổi sáng, anh ngồi trong căn phòng nhỏ
được che chắn trong căn hộ ‘van an toàn’, căn phòng được sử dụng
như là trung tâm đầu não của tất cả các loại báo động, dây điện bẫy và
các chương trình thu thập thông tin khác nhau, uống cà phê trong khi
anh nghe và đọc thông tin, và giám sát các màn hình giám sát. Anh kết
nối vào chính các hệ thống của họ, để nếu căn nhà bị quét kiểm tra thì
họ cũng chỉ tìm thấy các thiết bị nghe trộm của chính họ, nhưng, anh
nghĩ dù sao họ cũng đã biết điều đó rồi. Nếu họ không thông minh,
anh đã không làm việc với họ ngay từ đầu. Không phải là anh không
tin người của mình; anh có tin, tới một mức nào đó. Vượt qua mức đó,
anh chỉ tin chính mình. Anh ngạc nhiên là họ đã giữ anh lại trong
mạng lưới lâu đến vậy, nhưng nói đúng ra, anh vốn có liên hệ mật
thiết, và anh không phải là loại người mà họ muốn chọc tức. Anh có
bạn bè có thế lực, và bạn bè có tay nghề nguy hiểm hơn nữa; anh