THOÁT BÓNG - Trang 263

không còn thấy hoảng sợ và mất phương hướng nữa. À khoan, không
hoảng sợ như trước nữa, và vẫn còn mất phương hướng, nhưng Xavier
thì không. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh thì có.

Anh đã tìm thấy cô. Anh biết cô đang gặp rắc rối, và anh tìm cô.
Cô kéo quần lên, suy nghĩ một cách giận dữ. Cô chỉ có thể đưa ra

một kết luận hiển nhiên, và trong mấy phút vừa qua cô đã bị bao nhiêu
sự thật đập vào ngay đầu, nhiều tới mức cô bắt đầu cảm thấy mình
giống như một cái bao cát. Quay người, cô quát, “Anh thật khốn kiếp
mà!”

Anh nhướn mày. Đôi mắt tối sẫm của anh có một vẻ ngái ngủ và tự

mãn. “Vậy ư? Như thế nào?”

“Như thế nào à?” Cô nhái lại một cách điên tiết. “Đừng nói là anh

đã không thể bắt kịp em bất kỳ lúc nào. Anh đã để em xém tự giết
mình trên cái xe đạp chết tiệt, thay vì dừng em lại từ mấy giờ trước.
Anh đã chạy vượt qua em khi em đang núp trong bụi cỏ có phải
không?”

“Phải, nhưng chỗ đó không phải được tốt.”
Cô thấy muốn đánh anh ghê. Không có chút hối lỗi nào trong giọng

của anh, nhưng phải nói là, sẽ không có đâu. Anh đã phân tích tình
hình, quyết định chiến thuật, và làm đúng như vậy; có bao giờ anh
nghi ngờ bản thân mình không? Cô không biết, nhưng cô cá là không.

“Anh cần một chỗ không có nhân chứng, phòng hờ khi em không

nhớ anh.”

“Em đã không nhớ,” cô nói, bụng cô hơi thắt lại khi luồng xoáy

ngược của cơn hoảng sợ cuốn lấy cô.

“Phải, sẽ không hay ho gì nếu anh cố lôi em lên chiếc môtô trong

khi em chiến đấu như một con mèo hoang, la hét khản cổ,” anh nói
khô khốc. Anh móc tay trái quanh cổ cô, kéo cô lại và hôn thật lâu.

Điều đó giúp cô an tâm nhiều hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng cô vẫn

chưa sẵn sàng để cơn giận trôi đi. Ngay khi miệng cô được tự do, cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.