THOÁT BÓNG - Trang 269

không biết ngày mai sẽ như thế nào. Nghe thật sến súa, có thể, như thể
trong một bộ phim thập niên năm mươi mà cô nghĩ tới vài phút trước,
nhưng cuộc đời thật quý giá. Đôi khi nó lại quá ngắn ngủi.

Và cô quá chán ngán ở một mình rồi.
“Nói em biết đã xảy ra chuyện gì,” cô nói một cách lặng lẽ.
Anh với tay vào trong bồn và lướt mấy ngón tay anh qua làn nước.

“Em nhớ được gì?”

“Không đủ. Như thể có một cái hố đen to đùng trong đầu em, và em

có thể nhớ những thứ xung quanh miệng hố – cho tới em nhìn thấy
anh chiều nay. Anh đến từ hai năm bị đánh mất đó đúng không?”

Thay vì trả lời, anh nói, “Em nhận ra có hai năm bị mất từ khi nào?”
“Thứ Sáu tuần trước.” Cô siết chặt cằm. “Em nhìn vào trong gương

và thấy khuôn mặt này, và biết nó không phải của em. Mọi thứ khác
đến sau đó.”

“Nó khiến em bệnh.”
“Bệnh, và với một cơn đau đầu như quỷ.” Liếc nhìn anh một cách

sắc bén, cô nói, “Vậy là em đã đúng: ngôi nhà đúng là bị gắn máy theo
dõi.”

“Mọi thứ đều bị theo dõi. Căn nhà, điện thoại, xe.”
Điều đó nghe thật ghê tởm, nghĩ tới việc có người lạ lắng nghe mọi

thứ cô nói và làm khiến cô phải nhắm mắt lại và rùng mình. Anh chạm
vào má cô với những ngón tay ướt. “Có lẽ chuyện này nên đợi tới khi
em tự mình nhớ ra nhiều hơn.”

Nghe thế cô mở mắt. “Lỡ như em không nhớ ra thì sao? Và tại sao

em lại không nhớ? Có phải em bị tẩy não không?”

“Có thể nói như vậy. Nhưng không phải theo nghĩa kinh điển.”
“Tại sao? Chúng ta đã ở trong… cùng một đội, không phải sao? Em

có thể nhớ đã từng tập luyện với ai đó, một phụ nữ, nhưng anh cũng có
ở đó nữa…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.