THOÁT BÓNG - Trang 274

Chương hai mươi lăm

A

nh chưa từng nói yêu cô.

Họ nằm khoả thân bên nhau trên giường, mấy tấm rèm được kéo lại

che đi màn đêm, che đi cả thế giới. Căn phòng không tối đen; một
chiếc đèn cạnh giường vẫn để sáng, bởi cô muốn nhìn thấy anh cũng
nhiều như anh muốn nhìn thấy cô. Lần này họ đã làm tình chậm hơn,
lâu hơn, nhưng cũng vẫn say mê như trước bởi một phần trong cô
chưa thể vượt qua được sự thật rằng đây là Xavier, và cô đã thiếu vắng
anh quá lâu. Lòng cô vẫn ngổn ngang mọi thứ, cảm thấy vừa mới lạ lại
vừa thân quen. Đầu cô tựa trên vai anh, một tay vòng quanh cô, một
tay lơ đãng vuốt ve người cô, cánh tay cô, rồi lướt mu ngón tay qua
núm vú cô. Họ đã nằm bên nhau thế này bao nhiều lần rồi? Cô không
biết, nhưng có thể đó là điều khiến ký ức ấy trồi lên.

Tim cô thắt lại đau đớn. Có lẽ anh không yêu cô. Dù là với những lỗ

hổng khổng lồ trong trí nhớ, cô biết rằng cô yêu anh; tình cảm ấy vẫn
tồn tại rõ rành rành, bất chấp mọi thứ.

Anh quan tâm đến cô; điều đó hiển hiện trong từng nụ hôn, trong

cái cách mà anh chạm vào cô, nhìn theo cô, trong sức mạnh dữ dội
được kiềm chế mỗi lần họ làm tình. Nhưng quan tâm không phải là
yêu, và bao nhiêu phần trong đó xuất phát từ cảm giác muốn bảo vệ
che chở, từ mặc cảm tội lỗi? Dù trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, họ
cũng đã trải qua cùng nhau, nhưng cô là người đã trả một cái giá quá
lớn.

“Đừng cảm thấy phải có trách nhiệm với em,” cô thì thầm, biết rằng

dù cho thứ họ có là gì đi nữa, thì cô cũng không muốn anh cảm thấy bị
ràng buộc với cô bởi lý do đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.