THOÁT BÓNG - Trang 306

“Anh biết.” Một cách tử tế, anh không nói ra câu “ráng mà chịu đi”.
“Thay vào đó em sẽ ngồi đây, tự chất vấn và lo lắng, với một đám

người mà em không biết, và – xin lỗi nhưng mà – em cũng không tin,
và…”

“Anh cũng đã nghĩ tới chuyện đó,” Xavier nói, rồi anh cúi xuống và

hôn cô, một nụ hôn vội, lướt môi anh nhanh qua môi cô. “Bà ấy sẽ tới
đây ngay thôi.”

“Bà ấy?” Lizzy lùi lại và nhìn anh một cái nhìn nghi ngờ. “Bà ấy

nào?”

Sau đó một âm thanh mới khiến cô chú ý: một tiếng ẳng. Một tiếng

ẳng rất quen thuộc. Không, không lẽ nào – Cô quay người lại và há
hốc khi thấy người phụ nữ đang bước qua nền bê tông lấm lem, trong
tay ôm chặt một con chó và dừng lại nói chuyện với mấy người khác.
Cô ngước lên nhìn vào Xavier. “Maggie?”

***

Xavier mới đi được hơn nửa giờ một chút, và Lizzy đã cảm thấy run

rẩy rồi. Chuyện này còn hơn cả lo lắng. Cô hoảng sợ hơn bao giờ hết,
theo như cô nhớ được, và điều đó cũng nói lên vài điều. Khi mạng
sống của cô bị đe doạ thì đã đủ tệ rồi, nhưng ít nhất khi cô đang trên
đường chạy trốn thì cô còn có thể làm gì đó. Tất cả những gì cô có thể
làm tối nay là ngồi chờ đợi, biết rằng bất cứ lúc nào Xavier cũng có
thể đang chết, và cô có thể sẽ không bao giờ gặp lại anh, nói chuyện
với anh, ôm anh lần nữa. Một điều cô nhớ về bản thân mình: cô ghét
chờ đợi.

Maggie, vuốt ve bộ lông của con Roosevelt đang ngủ, mỉm cười với

cô. “Cô hiểu mà,” bà nhẹ nhàng nói. “Chờ đợi khó khăn hơn là thực sự
hành động nhiều.”

“Đó là điều cô đã làm suốt ba năm qua có phải không? Theo dõi và

chờ đợi điều không hay xảy ra.” Có lẽ giọng của cô quá gay gắt,
nhưng Lizzy vẫn còn giận vì bà hàng xóm đã theo dõi cô suốt thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.