THOÁT BÓNG - Trang 308

***

Felice ngước lên từ màn hình máy tính khi điện thoại của bà reo. Bà

liếc nhìn một cách e ngại vào cánh cửa sổ gần bà nhất, mặc dù bà biết
văn phòng là nơi an toàn nhất cho bà, trong khi bà trả lời cuộc gọi. Chỉ
việc biết rằng Xavier đang ở ngoài kia cũng đủ khiến bà lo lắng về
mấy cái cửa sổ.

“Felice. Chúng ta cần gặp nhau.”
Al. Bà đang để thời gian trôi qua, cố đoán xem khi nào là thời điểm

tốt nhất để gọi – không quá trễ, bởi bà không muốn cuộc gọi nghe có
vẻ quá khẩn cấp và khiến ông nâng cao cảnh giác, nhưng cũng không
quá sớm khiến có khả năng vẫn còn có người xung quanh. Để ông chủ
động đề nghị gặp mặt là tốt; ông sẽ bớt nghi ngờ hơn.

“Được,” bà nói một cách điềm tĩnh. “Ở đâu? Không phải lại tới

phòng kín nữa; mấy ngày nay tôi đã tới đó quá nhiều rồi.”

“Bà còn nhớ cái nhà kho bỏ hoang ở Maryland khi chúng ta huấn

luyện ở đó không? Chỗ đó được không?”

“Được, đương nhiên.” Căn nhà kho cũ đó sẽ còn tốt hơn cả được.

Hoàn hảo cho điều bà đang có trong đầu. “Khi nào?” Bà để ông thiết
lập mọi thông số; ông sẽ cảm thấy an toàn hơn. Nhưng dù sao ông
cũng luôn đánh giá thấp bà; ông sẽ không bao giờ đoán bà sẽ tự mình
ra tay làm mấy việc nhuốm máu. Thật ra là bà đã luôn giữ cho tay bà
sạch sẽ trong khoản đó, nhưng điều đó không có nghĩa là bà vô dụng
với một vũ khí, hay là bà không có năng lực làm những gì cần thiết.
Bà thường xuyên luyện tập. Và bà luôn biết trong thâm tâm rằng bà có
thể giết người.

“Bà có thể tới trong một giờ nữa không?”
“Tôi nghĩ là được. Có thể là tôi sẽ tới trễ một chút.” Bà thật ra có

thể đáp ứng được khung giờ đó không chút khó khăn gì, nhưng việc để
ông nghĩ rằng bà tới trễ có lẽ sẽ giúp bà bắt được chút khoảnh khắc
khi ông không phòng bị. Mỗi chút lợi thế đều vô giá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.