THOÁT BÓNG - Trang 321

Với laptop trước mặt, cùng với hai ly cà phê bự – một cho anh, một

cho người anh đang đợi – sẽ không ai lăn tăn nghĩ ngợi gì về việc anh
chiếm cái khoang lâu như vậy. Rõ ràng anh đang đợi ai đó, và anh
không phải là người duy nhất trong tiệm cà phê này thong thả nhấm
nháp ly cà phê đắt đỏ – mà lại đắng nghét – và tận dụng Internet miễn
phí.

Al tới nơi đúng giờ hẹn, không một phút sớm hơn, không một phút

trễ hơn. Ông trông có vẻ điềm tĩnh nhưng nghiêm nghị, và ông đã cẩn
thận ăn mặc thật bình thường. Xavier không thể nói chắc rằng Al có
trang bị vũ khí hay không, nhưng không có dây đeo súng qua vai,
không có áo khoác rộng để che một cây súng ở sống lưng. Và ở một
nơi đông người như chỗ này, hẳn phải có ai đó đủ tinh tường để phát
hiện một vũ khí, mặc dù người đó có lẽ chỉ nghĩ Al là một tên cớm.

Dây đeo súng ở cổ chân, có lẽ – không, gần như chắc chắn, bởi khả

năng Al rời nhà mà không mang vũ khí thì cũng cao bằng với Xavier.
Nhưng ông không thể chạm tới cái dây đeo súng cổ chân đó nhanh
được – hay đúng hơn là không đủ nhanh.

Việc Xavier thậm chí có những suy nghĩ này liên quan tới Al cho

thấy độ nghiêm trọng của tình hình.

Al trượt vào cái băng ghế đối diện cái bàn. “Cô ấy có ở đây

không?”

“Gần đây,” Xavier nói, và nhấp một ngụm cà phê.
“Tôi có nên lo lắng không?”
Nét mặt của Xavier vẫn không đổi khi anh nói, “Có, ông nên vậy.”
Không đáp lại, Al lấy ra từ trong túi quần một cái USB và trượt nó

qua bàn. “Giúp tôi chuyện này, quay cái laptop lại để không ai thấy
được màn hình,” ông nói bằng một giọng lặng lẽ. Ông trông có vẻ mệt
mỏi, già hơn, và thực sự tức giận về cái cách mà mọi chuyện đang
diễn tiến.

Không phải tất cả bọn họ đều thế à.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.