THOÁT BÓNG - Trang 53

Chương sáu

H

ai tiếng sau, dạ dày cô đã đủ ổn định để cô có thể ráng cho thứ gì

đó vào bụng. Lizette ngồi trên sàn với một ly cà phê – pha loãng, thêm
đường, và hâm nóng trong lò vi sóng – nằm trên chiếc bàn sô pha
trong tầm với, và cuốn album ảnh duy nhất mà cô tìm thấy để mở trên
đùi cô. Có ảnh thời em bé, ảnh cô chụp với ba mẹ, ảnh ở trường –
không có tất cả các lớp, nhưng cũng hầu hết. Đến gần cuối album, có
mấy tấm ảnh chụp thời đại học, luôn với vài người bạn mà cô đã mất
liên lạc từ lâu. Sau đó thì, không gì nữa.

Cô đã ngừng chụp ảnh từ khi nào? Cô cũng không phải là một

người giỏi chụp ảnh gì, nhưng mà, ai lại không chụp ảnh lúc…

Lúc nào? Cô đi làm, cô đọc sách, cô xem tivi. Cô không chơi môn

thể thao hay tham gia câu lạc bộ nào, hay thậm chí là hẹn hò – ít nhất
là không trong một thời gian dài, một điều kỳ lạ, bởi cô có thể nhớ có
thời gian cô khá là năng nổ giao tiếp xã hội. Nhưng đó là hồi trước,
còn giờ thì… giờ thì thật thảm hại. Giờ cô có thể chụp ảnh gì kia chứ?
Bữa trưa ở bàn làm việc à?

Hơn hai giờ đồng hồ qua, cô đã thử nghiệm, khám phá ranh giới của

cái điều kỳ quặc đang xảy ra với cô. Giờ cô có thể nhận biết dấu hiệu
khi nào cơn đau đầu và buồn nôn kéo tới, và cô không còn nghi ngờ gì
rằng bất kỳ suy nghĩ nào về hai năm cô đánh mất ấy sẽ mang cơn đau
đến. Cô không có lời giải thích nào cho việc đó, thậm chí không có cả
một giả thuyết nào khả dĩ, nhưng cô có khả năng nhận thức đủ tốt để
tin vào những gì cô thấy – hay đúng hơn là, những gì cô cảm thấy.

Nghĩ về – hay cố gắng nghĩ về – việc tại sao cô ngừng chụp ảnh đưa

tới những tín hiệu đầu tiên có thể nhận biết về một cơn đau, nên cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.