THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 152

- Chúng ta ăn nói kỳ dị thực! Ấy thế mà ở trường học người ta dạy rằng

tuổi trẻ là thời kỳ mơ mộng.

Elisabeth cười. Ngoài hành lang có tiếng cái gì rớt xuống đất. Mụ Lieser

thốt ra tiếng chửi thề. Một tiếng cửa đóng rầm rầm. Elisabeth lẩm bẩm:
"Tôi lại để đèn sáng. Thôi ta đi ra ngoài. Nhiều khi tôi thấy mình chịu hết
nổi. Thôi bây giờ nói chuyện khác".

Ra ngoài rồi Graber hỏi:

- Bây giờ đi đâu?

- Không biết nữa. Đi đâu cũng được.

- Gần đây có phòng trà quán ăn nào không?

- Tôi chưa muốn vào đâu, hãy đi ở ngoài một chút cho khoáng đãng.

Phố xá vắng vẻ, thành phố tối tăm và yên lặng. Họ đi ngược phố Marie,

qua công trường Karl, qua cầu và sang bên thành phố cũ. Quang cảnh có vẻ
như không thực, hầu như đời sống ngưng lại, hầu như chỉ còn hai người
sống trên đời. Họ đi qua những phố xá còn nguyên vẹn, nhưng khi ngó mắt
vào cửa sổ để xem còn dấu tích quen thuộc đời sống hằng ngày hay không,
thì chỉ thấy ánh trăng chiếu vào cửa kính, phía trong căn nhà màn kín hay
dán giấy sơn dầu hắc đen thui. Hầu như cả tỉnh đang lúc tang tóc, trong tối
đen thui, nhà đóng kín cửa ngõ như những cái hòm người chết đóng kín
mít.

- Tối hôm nay có cái gì vậy, người ta đi đâu cả, vắng vẻ hơn mọi ngày.

- Vắng quá thật, ở ngoài mặt trận có thế này không?

- Cũng thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.