THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 170

Graber đi nhanh, không quay lại. Tiếng lão trưởng xóm vẫn lảm nhảm

trong sương đêm.

° ° °

Graber bấm chuông. Cửa mở ngay như có người đứng rình sẵn ở phía

sau. Mụ Lieser kinh ngạc kêu lên:

- À! Ra ông!

- Thì tôi đây.

Elisabeth chạy ra. Lần này mụ trở về phòng, không kiếm chuyện gì cả. Y

theo Elisabeth vào phòng.

- Áo đi ăn tiệc của em đấy à? Em quên rằng chúng mình đi chơi.

Y nói vậy vì thấy Elisabeth vẫn mặc cái áo xăng đay và cái váy đen hôm

trước.

- Anh nói thật hay bỡn?

- Thật chứ. Em trông quần áo anh này. Áo lễ của một anh hạ sĩ quan anh

quen. Mình mặc thế này để vào được lữ quán Germania. Không chắc họ có
cho hạ sĩ quan vào hay không, cái đó còn tùy thuộc cách phục sức của em.
Em không có cái áo nào sang hơn à?

- Có, nhưng mà...

Graber chợt trông thấy chai vốt-ca của Binding trên bàn:

- Anh biết em buồn rầu. Nhưng phải quên đi mới được. Quên mụ Lieser

và láng giềng đi. Em không làm hại ai, đó là điều duy nhất đáng kể. Em
phải đi ra ngoài cho khuây khỏa. Ở mãi trong nhà này thì hóa điên mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.