THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 172

- Có, trông thấy em, mụ như nghẹn hơi. Mụ muốn cho em suốt ngày lam

lũ và hối hận. Em cũng có lúc hối hận.

- Hối hận gì, kẻ nào làm xấu mới đáng hối hận.

- Không những hối hận, em còn thấy sờ sợ. Anh thử tưởng tượng...

- Anh không muốn tưởng tượng gì cả. Đừng nên tưởng tượng gì hết, cố

gắng quên sợ đi. Ráng sức mà vui vẻ, không nghĩ đến cái gì nữa.

° ° °

Lữ quán Germania còn nguyên vẹn, hai căn nhà hai bên đều tan nát, nom

như một ngựời giàu có ở giữa đám bà con nghèo đói. Gạch ngói vụn đã thu
dọn sạch sẽ để thành đống hai bên, như vậy cũng làm cho hai căn nhà kia
đỡ có vẻ tang tóc thảm thê. Sự nghèo khổ ra vẻ tề chỉnh rồi, gần như trưởng
giả hóa rồi.

Người canh cửa nhìn y phục của Graber ra bộ khinh thường một cách kín

đáo. Graber đĩnh đạc hỏi ngay, không để cho anh ta kịp mở miệng:

- Phòng ăn đâu?

- Ông đi phía tay trái hành lang. Xin ông hỏi quản lý.

Hai người đi qua phòng lớn. Họ gặp một đại tá và hai trung tá. Graber

chào.

- Có cả đống trung tá ở đây. Nhiều bàn hội họp quân sự đặt ở lầu nhất.

Elisabeth dừng lại:

- Mình làm thế này có liều lĩnh không? Nếu họ biết anh không phải hạ sĩ

quan thì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.