THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 171

Y rót đầy ly vốt-ca đưa cho nàng uống cạn.

- Được rồi. Anh đợi một lát nhé. Em cũng sẵn sàng rồi, chỉ ngại anh quên

thôi. Nhưng anh nên đi ra ngoài trước đợi em. Em không muốn cho mụ ta
mượn cớ vu cho em làm điếm.

- Lần này mụ có giở trò gì cũng không được! Việc này đối với lính, thì

được xem là một hành vi ái quốc. Nhưng anh cũng ra ngoài phố đợi chứ
không nên đứng trong hành lang.

Y ra ngoài. Sương mù đã bớt, nhưng phố xá còn bốc hơi như phòng tắm.

Bỗng cửa sổ mở, Elisabeth mặc áo hở vai hiện ra giữa khung cửa sổ sáng.
Mỗi tay nàng cầm một cái áo. Một chiếc nâu vàng, cái kia màu đậm, không
rõ màu gì. Áo bay phấp phới trước gió như lá cờ.

Nàng quay ra hỏi:

- Cái nào?

Y chỉ cái thứ nhất. Nàng gật đầu rồi biến mất. Không ai biết nàng vừa

phạm kỷ luật thắp đèn sáng trưng. Y lững thững đi bách bộ chờ đợi. Bất
thần đêm tối có vẻ dày hơn. Suốt ngày hôm nay y chỉ nằm dài khiến cho
người bần thần, đêm nay trời lại ảm đạm trong lúc y quyết định dẹp quá
khứ sang một bên, tất cả những sự kiện ấy làm cho y cảm thấy như một thứ
sung sướng trong lúc đợi ai, sự sung sướng chẳng bao lâu biến thành nóng
lòng sốt ruột.

Elisabeth hiện ra khung cửa, bước xuống đường. Nàng bước những bước

mau và uyển chuyển nom vóc dáng nàng mảnh mai hơn trước trong bộ áo
dài hoàng yến óng ánh kim tuyến. Khuôn mặt nàng cũng khác đi, đầu như
nhỏ lại, mặt như thanh nhã hơn. Một lúc lâu y mới nhận ra nom nàng khác
vì mặc áo hở vai làm lộ cái cổ cao.

- Mụ Lieser có trông thấy em không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.