THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 193

Lúc đi qua bà ta nhìn y, mỉm cười:

- Chào ông.

Graber gật đầu đáp lễ, y không nói được lên tiếng. Y nghe tiếng chân đi

của bà ta ở đằng sau, rồi lại chỉ thấy một mình đơn độc giữa bãi sa mạc
chói chang ánh nắng, xa xa bóng Heini mỗi lúc mỗi nhỏ đi. Đến ngã tư bà
ta rẽ sang đường khác.

Y nhìn quanh như người bị lạc. Người đàn bà tiếp tục đi không để ý đến

y. "Đáng lẽ mình phải chạy cho nhanh, mình ra tay còn kịp". Nhưng y biết
rằng y chẳng làm gì cả. "Người đàn bà kia đã trông thấy ta rồi, bà ta sẽ
nhận ra ngay". Nhưng nếu không có người đàn bà, liệu y có làm gì không?
Hay y lại tìm được cớ khác? Y không thể trả lời được những câu hỏi ấy.

Đến ngã tư không thấy Heini nữa, nhưng đến chỗ quẹo sau lại trông thấy.

Y dừng lại giữa đường. Heini nói chuyện với một người SS khác rồi hai
người cùng đi. Một anh bưu tá trong vườn ra. Xa xa, hai người đi xe đạp.
Thôi chậm quá rồi, Graber có cảm tưởng như mình vừa tỉnh một giấc mơ.
Đã xảy ra cái gì thế? Y nghĩ thầm: "Chỉ một chút xíu nữa là mình liều lĩnh
dại dột. Mình làm sao vậy?" Y lại tiếp tục đi. "Bây giờ mình phải canh
chừng mình lắm mới được. Mình tưởng mình tự chủ lắm. Nhưng kỳ thực
mình nóng nảy thảng thốt mà chính mình không dè. Nếu không coi chừng
có khi mình hóa điên mất!".

Y dừng lại mua một tờ nhật trình và đứng đọc. Từ khi về đến đây y chưa

đọc tin tức. Y muốn quên hết. Trên mỗi bản đồ in lên báo, y tìm ra chỗ
đóng binh của mình. Bản thông cáo chỉ ghi quân khu cho nên không thể
định rõ được vị trí tiểu đoàn của mình. Nhưng cũng có thể biết đã rút lui
khoảng một trăm cây số!

Y đứng yên một lát. Từ ngày nghỉ phép đến giờ y chưa bao giờ nghĩ đến

bạn bè. Kỷ niệm ấy chìm sâu như hòn đá dưới nước, bây giờ mới nổi lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.