THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 210

- Giá mình mang rượu xuống đây có phải hơn không.

Elisabeth lắc đầu.

- Chúng ta đóng kịch với mình làm quái gì!

Elisabeth nói:

- Làm thế xui chết!

Graber nghĩ thầm: "Nàng có lý". Y nhìn người phổ thầu đi lại với một cái

mâm mà bực mình.

- Như thế không phải là can đảm, chỉ là nông nổi. Con người phải đối

phó với sự nguy hiểm một cách nghiêm chỉnh. Nhưng muốn biết sự quan
trọng, sự sâu xa của cái nguy hiểm thì cần phải quen với cái chết.

Có người ngồi cạnh nói:

- Còi hụ lần thứ hai. Máy bay đến gần rồi.

Graber kéo ghế ngồi xích lại gần Elisabeth.

- Em sợ anh ạ. Mặc dù có rượu mạnh và mình đã cương quyết.

- Anh cũng sợ.

Y ôm lấy vai nàng và nhận thấy nàng lo sợ lắm. Nàng như một con vật

trông thấy nguy hiểm và thu mình lại. Nàng không giả bộ can đảm để lấy
mạnh mẽ. Nàng chỉ có sự can đảm để chống cự lại nguy hiểm. Sức sống
trong người nàng gò người nàng lại theo nhịp còi hụ kêu gào sự chết, và
nàng không tìm cách giấu diếm sự rùng mình.

Y nhận thấy người ngồi bên người đàn bà tóc vàng chăm chú nhìn mình.

Ông ta là đại úy, người mảnh dẽ, cằm hơi lẹm. Bà tóc vàng trông thấy bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.