- Chỉ có mật nhân tạo và dầu là không cần. Nhưng mai kia sẽ cần đến.
- Vả chăng cũng khó mà mua chuộc mụ. Mụ lại tự kiêu mà chỉ nhất định
sống bằng phiếu thực phẩm.
Graber ra vẻ nghĩ ngợi.
- Từ bây giờ đến tôi mai chúng ta sẽ ăn hết một phần lớn. Nhưng hẳn là
không hết. Còn thì cất đâu được?
- Trong phòng em. Để đằng sau sách vở và quần áo. Em cũng còn cái va-
li có khóa.
- Nếu mụ lục lọi khắp cả thì sao?
- Bao giờ đi em cũng khóa cửa.
- Sợ mụ có chìa khóa khác.
- Em không nghĩ đến chuyện ấy, chắc mụ có.
Graber mở một chai.
- Chúng tạ được thong thả cho đến tối mai. Hãy bắt đầu ăn cái gì thích
nhất. Bây giờ mở hết ra đặt trên bàn như tối Nô-en.
- Cả đồ hộp nữa à?
- Cả đồ hộp. Để nhìn mà. Nhưng ăn hộp nào mở hộp ấy thôi. Tất cả gia
tài của mình kiếm được một cách thẳng thắn bằng cách ăn cắp và hối lộ.
- Uống cả rượu của lữ quán Germania?
- Thì hẳn rồi. Đó là giá mấy giờ lo sợ hết hồn trong hầm rượu.