THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 367

Nàng thở hổn hển mà rằng:

- Em lại được nghỉ nữa.

- Mấy ngày?

- Ba ngày, ba ngày cuối cùng.

Nàng im bặt vì cảm động quá, hai mắt rưng rưng lệ.

- Em trình bày cảnh ngộ cho họ nghe, họ không làm khó dễ. Có lẽ sau

này phải làm bù, nhưng nghĩ cũng chẳng làm sao. Em chẳng cần. Có lẽ bận
công việc túi bụi lại hơn.

Graber không trả lời. Y vừa thấy đau đớn mà nhớ ra rằng xa nhau sắp

đến rồi. Y biết thế từ lâu nhưng chỉ biết rằng cái gì rồi cũng xảy ra, người ta
vẫn biết thế nhưng không bao giờ ước lượng tầm quan trọng.

Biết bao lo toan, sợ hãi, hy vọng đã che lấp tâm tình về phút chia ly

nhưng nay nó xuất hiện với vẻ một sự kiện hiển nhiên không thể chối cãi
được, một tia quang tuyến X đã rọi qua bộ mặt mầu nhiệm của cuộc sống,
chỉ làm biểu lộ phương diện thiết dụng thô thiển và lạnh lùng của nó.

Hai người nhìn nhau. Tâm tình họ như nhau, chàng cũng như nàng hiểu

nhau trong sự đau khổ. Họ đứng yên lặng nhưng tâm hồn khuynh đảo như
bão táp. Họ đã tránh thất vọng nhưng nay thất vọng dồn dập trở lại, họ đã
thấy mình xa nhau và cô độc - Graber đã mường tượng thấy nàng trơ trọi
trong xưởng may, trong một cái hầm hay một căn phòng đợi chờ trong hy
vọng mong manh - còn nàng đã thấy chàng trở lại với sự nguy hiểm chiến
đấu cho một lý tưởng mà chàng không còn tin tưởng. Họ chỉ được quỵ ngã
vì đau khổ dồn dập mãnh liệt, nhưng họ dồn hết nghị lực để không quỵ ngã
trước làn sóng mãnh liệt. Họ ôm sát người nhau trong giây lâu để chống lại
xúc động như vũ bão. Thời gian đó như dài vô tận, mãi sau sóng mới rút đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.