THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 54

toa. Y biết rằng trong trường hợp bị oanh tạc thì ở gần cửa và các góc toa
tầu nguy hiểm hơn cả.

Tầu không chạy. Trong toa tối om. Mọi người chờ đợi. Ở ngoài đã yên

tiếng ồn ào. Một người lính đi qua, có hai cảnh binh kèm hai bên rồi đến
một nhóm tù binh Nga vác những thùng đạn dược, sau đến vài người mật
vụ cười nói bô bô. Tầu vẫn không chạy. Thương binh bắt đầu nguyền rủa.
Họ đã thành những người chẳng cần gì cả, chẳng sợ gì nữa.

Graber ngồi thu hình trên ghế, cố sức ngủ một chút cho đến lúc tầu chạy.

Nhưng dẫu sao y cũng để ý nghe động tĩnh. Trong tối y nhìn mắt chúng bạn
phản chiếu lờ mờ ánh tuyết và ánh sao. Trời tối quá không ai nhìn rõ mặt
ai. Trong toa tầu chỉ có bóng tối và những con mắt lo ngại. Băng bó vết
thương của thương binh điểm những đốm trắng trong chỗ tối đen.

Tầu chuyển bánh rồi lại dừng. Một vài tiếng gọi vang lên. Lát sau, cửa

mở, hai cái cáng được khiêng xuống sân ga. Graber nghĩ thầm: lại thêm hai
người nữa chết, có thêm hai chỗ cho người sống. Miễn là đến lúc cuối cùng
đừng có thêm một đoàn xe thương binh khác khiến cho người nghỉ phép
phải nhường chỗ.

Tầu lại chuyển bánh. Ngoài cửa sổ, sân ga lùi dần về phía sau. Cảnh

binh, tù binh, lính mật vụ, từng đống thùng và két, rồi bất thần xuất hiện
cánh đồng tuyết phủ mênh mông. Mọi người quay ra phía cửa. Không lẽ
tầu lại dừng lần nữa. Không, toa tầu bị lôi miết đi nhanh hơn, những tiếng
động lần lần thu gọn lại thành từng chuỗi nhịp nhàng. Xe tăng, trọng pháo,
lướt qua ngoài cửa, từng đơn vị binh sĩ ngước mắt nhìn xe hỏa đi qua. Bất
thần Graber thấy mệt lả: "Về nhà, về nhà. Ta về nhà. Trời ơi sự vui sướng
làm mình phát sợ..."

° ° °

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.